Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1739:




Tả Nghi Lan không muốn tranh cãi cùng nàng ta, phất tay, "Đi ôm tiểu thế tử tới đây."
Thuận nhi lập tức dẫn theo vài tên thị vệ đi đến viện của Tô Văn Nhi, Tô Văn Nhi cuống cuồng đuổi theo, nhưng không phải đối thủ của họ, muốn ra lệnh cho những gia nô này, nhưng bọn họ đều là gió chiều nào theo chiều đó, hiện giờ Tả Nghi Lan nắm quyền, bọn họ lập tức không biết xấu hổ mà trở mặt với Tô Văn Nhi.
"Chẳng qua chỉ là trắc phi, tự nhận mình là vương phi, dám bất kính với vương phi, thật sự là tự tạo nghiệp mà."
"Phi, hơn nữa nàng ta còn xúi giục vương gia hưu vương phi."
"Luôn luôn không cho người đưa thức ăn tới cho vương phi, hoặc là đưa tới cơm thừa canh cặn."
"Nàng ta có ngày hôm nay là xứng đáng."
Tô Văn Nhi tức giận, trơ mắt nhìn nhi tử bị Thuận Nhi ôm đi, nàng muốn chửi ầm lên, nhưng lại bị ánh mắt của thị vệ dọa sợ, tay bọn họ đều đặt trên cán đao, nàng chắc chắn nếu mình dám mở miệng nói vô lễ, bọn họ sẽ trực tiếp chém cho nàng một đao.
Nàng ta nhìn Tín vương với ánh mắt cầu xin, sắc mặt Tín vương càng khó coi muốn chết, nhưng không có cách nào cả.
"Vương gia, cầu vương gia hãy cho thiếp thân một công đạo." Tô Văn Nhi quỳ bò qua, bắt lấy vạt áo của Hoàng Phủ Tuyên.
Trong đầu hắn đang rối loạn, một cước đá nàng ta ra, quát: "Đừng lắm chuyện nữa, đều là do ngươi ngu xuẩn suốt ngày chỉ biết châm ngòi thổi gió. Bảo ngươi đi cầu Tô Mạt, ngươi cầu sao hả? Tín vương ta liên tiếp bại trên tay kẻ tiện nhân như ngươi."
Ngày đó hắn bảo Tô Văn Nhi đi cầu Tô Mạt, nếu nàng ta đồng ý thì mọi chuyện sẽ tốt, nếu Tô Mạt đồng ý giúp hắn, hắn đâu bị dồn đến mức này?
Tô Văn Nhi bị hắn đá một cước vào ngực, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, cổ họng ngòn ngọt, lập tức ngất đi.
Tả Nghi Lan đứng một bên lạnh lùng nhìn, bảo Thuận Nhi đưa hài tử đến tiểu viện.
Quản gia vương phủ lập tức tiến lên nịnh nọt nói: "Vương phi, mời người di giá tới chủ viện đi."
Hiện giờ chủ viện là nơi Tô Văn Nhi và Hoàng Phủ Tuyên ở, tất nhiên là để vương phi chuyển vào đó.
Tả Nghi Lan không có hứng thú, "Ta cảm thấy tiểu viện rất tốt, thật sự yên tĩnh."
Tô Mạt đưa cho nàng lễ vật lớn như vậy, nàng cũng không thể không thức thời, Tô Văn Nhi không phải người tốt nhưng đứa trẻ là vô tội.
Chính mình sẽ thay Tô Mạt nuôi nấng cháu ngoại cho tốt, coi như là làm một việc thiện.
Nàng quay đầu nhìn Tô Văn Nhi ngất trên đất, cười cười, thật ra thì nàng không hề có suy nghĩ muốn trả thù gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.