Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1792:




Vị phu nhân ngồi cạnh bà nói: "Phu nhân không cần quá để ý, đây chỉ là thú vui thôi mà."
Cả ngày phải lo chuyện trong nhà, khiến cho các phu nhân đều cảm thấy mệt mỏi, lúc này cũn có thể thả lỏng một chút.
Tri phủ phu nhân hừ nhẹ, "Ít nhất cũng phải có người mạnh hơn nàng ta, để cho nàng ta biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhâ, nếu không nàng ta tự cho là Thẩm gia có cả nửa cái giang sơn này."
Vị phu nhân kia vội vàng cẩn thận nhìn xung quanh, kéo kéo ống tay của tri phủ phu nhân.
Tri phủ phu nhân hừ một tiếng, "Yên tâm, ta có chừng mực."
Đột nhiên, đằng sau bụi hoa có giọng nói nhỏ, có người cố tình thấp giọng nói: "Tiểu thư, những người này so với người còn kém xa, đều không đáng xem."
Tô Mạt ngẩn ra, vội vàng nghiêng người, lắng tai nghe thử, khiến nàng ngừng cười.
Vị tam tiểu thư này đúng là...
Được mọi người đánh giá thánh khiết cao quý, khí chất hơn người, cao ngạo không để ý tới các tiểu thư khuê các khác.
Người như vậy lại lén lút ở đó xem người khác biểu diễn, nếu các nàng kia không có cách nào vượt qua nàng ta, nàng ta có thể vô tư, nhưng có người vượt qua nàng ta thì sao?
Đừng nói là nàng ta không cần đi.
Nếu là nàng ta có thể hiện tài năng của mình khiến cho người ta nhường lại danh hiệu quán quân cho mình, nhưng nếu mọi người đều cảm thấy tài nghệ của nàng ta không bằng người kia thì sao?
Chẳng lẽ lấy quyền thế ép người?
Đúng lúc này, vị tiểu thư đang biễu diễn trên sân khấu bắt đầu xoay tròn, ném ra những quả cầu vải nhiều màu, "bang, bang", những quả cầu vải nổ ra, bên trong là những mảnh vụn nhiều màu sắc, dưới ánh đèn lại càng thêm lấp lánh.
Người dưới sân khấu cũng ồn ào hẳn lên, liên tục vang lên tiếng cổ vũ.
Tranh nhau khen nàng múa đẹp, dáng người đẹp...
Tô Mạt lại nghe thấy có tiếng nói sau bụi hoa, quả nhiên có một giọng nói tức giận, "Có gì hơn người chư, ta có thể làm tốt hơn nàng ta."
"Tất nhiê, tiểu thư là ai chứ, tiểu thư không nên tức giận. Nàng ta chỉ đang tự làm trò cười thôi. Hơn nữa, nàng ta chỉ có thể đứng trên sân, tiểu thư có thể bay lên trời, nàng ta sao có thể làm được? Không phải chỉ là dùng một chút giấy màu thôi sao... Thật sự là buồn cười."
"Linh Đang, ngươi nói xem có phải là nàng ta cũng đi mời cao nhân không?"
"Tiểu thư sợ gì chứ? Cao nhân trong kinh thành không phải đều chỉ dạy cho tiểu thư rồi sao? Chúng ta tìm họ, chẳng lẽ họ còn dám chỉ cho người khác nữa sao? Không muốn kiếm tiền nữa rồi."
Thì ra là vậy, các nàng đều đã học hỏi qua người ở Độ giả thôn rồi sao?
Trách không được sao thiết kế lại giống nàng như vậy, nhưng mà lúc trước nàng chỉ là tùy tiện làm ra, cũng không tốt lắm.

Huống hồ, bản thân nàng cũng là tiểu thư khuê các, nếu thật sự khiêu vũ, dù tuyệt thế thì sao?
Đứng đầu ngọn gió, có được tất có mất.
Khi đạt được cái danh hiệu kia, thật ra ở trong cái vòng lẩn quẩn của danh môn kia vậy sẽ mất đi cái yếu tố đoan trang rồi.
Sau đó cũng không thể được như trước nữa.
Sau bụi hoa vẫn liên tục vang lên tiếng thì thầm, ngẫu nhiên có người làm tốt, cũng bị Thẩm tam tiểu thư và nha hoàn của mình nói ra thành loại không đáng đồng tiền.
"Thật sự là xấu mặt, xem ra Duy Dương không có ai, mỗi năm đều là những thứ chúng ta chơi chán rồi."
"Tiểu thư, người cũng nghĩ xem, người là ai, các nàng là ai. Người đã gặp qua, nếm qua, thử quả, các nàng có thể so sánh được sao? Đời nàng các nàng chỉ sợ không có cơ hội thử qua."
Nha hoàn kia được cơ hội tâng bốc chủ tử của mình, bảo sao mỗi khi chủ tử đi làm chuyện xấu đều mang nàng ta theo.
Tô Mạt nghe mà không nhịn được cười.
Ngay khi vũ hội sắp kết thúc, tri phủ phu nhân sắp không nhịn được muốn tuyên bố kết thúc ca múa, để mọi người tự do hoạt động, đồng thời thúc đẩy hôn sự của nhóm thanh niên nam nữ, tăng nhân khẩu của Duy Dương.
Bỗng nhiên, trên mặt hồ vang lên một tiếng, giống như có cái gì đó nổ mạnh, chỉ thấy sáng lên lên ánh sáng bảy màu hướng thẳng lên trời.
Giống như một đạo cầu vòng hướng thẳng lên trời, rồi đột nhiên vẽ là một vòng cung, hàng vạn điểm kim quang rơi như mưa, sương mù bay lượn, tựa như ảo mộng, khiến người ta không biết đây có phải mà mơ hay thật.
Tất cả mọi người ở đây đều ra sức dụi mắt lúc này, cột nước đã hạ xuống, dưới cột nước không biết từ lúc nào xuất hiện một lá sen vô cùng lớn.
Lá sen không biết làm bằng gì, xung quanh còn phát ra ánh sáng, còn có thay đổi màu sắc, mọi người còn đang kinh ngạc, ở giữa lá sen lồi lên một khối, sau đó một nữ tử xinh đẹp từ từ cong người, ánh sáng chiếu lên váy lụa của nàng, lụa mỏng theo gió bay phất phới, như tiên như mộng.
Sau đó nàng bắt đầu nhảy múa trên lá sen, hoặc là bay vút lên, hoặc là xoay tròn...
Lúc đó mọi thứ như dừng lại, xung quanh không hề có tiếng động, dù là côn trùng, gió đều dừng lại.
Mọi người nín thở, sợ quấy rầy đến nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.