Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1850:




"Có gì buồn cười mà khiến người cười như điên vậy." Thẩm Tinh Tinh hừ một tiếng, không vừa ý ném trâm phượng lên bàn, trâm phượng kia được là từ vàng ròng, bên trên được khảm các loại bảo thạch, hơn nữa mắt phượng được làm từ khảm kim cương, phía dưới là bốn chuỗi hạt, tuy chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng tất cả đều là trân châu, tất cả đều không phải vật thường.
Một trâm phượng này, chỉ sợ có nhiều tiểu thư quan gia cầu mà không được, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Vậy tất nhiên nữ nhân kia chắc chắn là không có.
Nhớ tới còn chưa biết danh tính của nàng ta, Thẩm Tinh Tinh liền tức giận, "Không phải là Ngụy An Lương nói rằng sáng nay sẽ biết được thân phận của bọn họ sao? Phỉ Thúy ngươi đi hỏi xem, thân phận của bọn họ là gì."
Phỉ Thúy vội vàng đi.
Linh Đang không nhịn được nói với Thẩm Tinh Tinh, "Tiểu thư, cười chết mất, mệt cho bọn họ cho rằng mình là tiểu thư thiếu gia, ai ngờ...Ha ha ha, cười chết ta rồi."
Nàng ta nhịn không được cười gập cả người, nằm úp sấp trên bàn trang điểm mà cười, tiếng cười rất lớn, xuyên qua cả màn mưa, bên ngoài cửa lớn cũng có thể nghe thấy.
Thẩm Tinh Tinh tát cho nàng ta một cái, "Nói chuyện."
Linh Đang cười đến thở không ra hơi, nói không được hai chữ lại cười, vất vả mới nói được một câu hoàn chỉnh, "Tiểu thư, bọn họ, bọn họ vậy mà mặc lại y phục ngày hôm qua, ha ha, thật sự là quá nghèo mà, cười chết ta rồi. Nha hoàn tam đẳng của tiểu thư, y phục mỗi ngày đều rất khác nhau. Ngay cả chúng ta là nha hoàn của tiểu thư, nhưng dù thế nào, một ngày cũng phải thay đến ba bộ."
Nghe nàng ta nói vậy, Thẩm Tinh Tinh cũng vui vẻ lên, quả nhiên, thật sự là cười chết người mà.
Đột nhiên tâm tình của nàng rất tốt, bảo Linh Đang nhanh chóng chải đầu, cài trâm chỉnh tề, sau đó đi xuống ăn điểm tâm.
Nàng cảm thấy chính mình nhất định phải dạy dỗ bọn họ cho tốt, cho nên không cần trốn trong phòng ăn cơm, muốn để cho bọn họ một ân huệ được ăn cơm cùng nàng.
Lúc này ở dưới lầu, Phỉ Thúy lén lút trốn ra ngoài, Ngụy An Lương xấu hổ hận không có cái hố cho hắn chui vào, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt đi xuống, hắn nhìn thử y phục của bọn họ, nhất là Tô Mạt, làn váy rung động theo từng bước đi, hoa văn được thêu tinh xảo, ngay cả hắn tự nhận có kiến thức sâu rộng cũng chưa từng gặp qua lần nào.
Một bộ y phục, không đến mức vô giá, nhưng cũng gần như vậy.
Mà Thẩm Tinh Tinh và Linh Đang vậy mà lại không kiêng dè gì, ở trong phòng bàn luận người ta như vậy, phòng cách âm lại kém, rõ là...
Huống hồ, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt là người có thể đắc tội được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.