Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1852:




Ngụy An Lương bắt đầu ăn, hắn từ nhỏ đã phải tự tìm cái ăn, khi đó cơm ôi thiu cũng ăn được, về sau có năng lực hơn, cũng có thịt cá để ăn, cảm thấy rất tốt rồi.
Sau này lên chức bang chủ, sơn hào hải vị, mỹ thực cống phẩm, gần như đều đã ăn qua rồi, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhiều lúc chỉ là ăn lấy lòng, ăn cho qua mà thôi.
Nhưng giống như sáng nay, hương vị đơn giản mà khiến hắn phải giơ ngón cái lên thì là lần đầu tiên.
Vừa đúng lúc, Thẩm Tinh Tinh mang theo Linh Đang đi xuống cầu thang, quần áo trên người không gió mà bay, phiêu dật như tiên, ánh sáng bảy màu như bao quanh nàng.
Những xiêm y này đều vô cùng hoa lệ, nếu như là tham gia yến hội gì đó, hoặc là buổi tối, tất nhiên sẽ vô cùng nổi bật.
Vốn là Thẩm Tinh Tinh cũng không định mặc ban ngày, nhưng mà hai ngày nay đầu có chút nóng, làm thế nào cũng không đủ, một bên là ghen tị một bên bị hình ảnh của Hoàng Phủ Cẩn quấy nhiễu, hơn nữa có Linh Đang khen ngợi, khiến cho nàng ta không phân biệt được phương hướng nữa rồi.
Nếu như đổi cái nhà nhỏ này thành cung điện tráng lệ, nàng lên sân khấu như thế này, tuyệt đối sẽ khiến mọi người chấn động.
Đáng tiếc...
Lan Như có chút thương hại nhìn nàng ta, có chút không nhịn được nữa, vội cúi đầu lấy thêm cháo cho Tô Mạt.
Tô Mạt cũng không thèm nhìn tới, cứ chậm rãi ăn, Hoàng Phủ Cẩn ngoài Tô Mạt, tất nhiên sẽ không quan tâm tới người khác, cũng im lặng ăn.
Lưu Vân, Lan Như, Lan Nhược đứng một bên hầu hạ, ban đầu Lan Nhược cũng đoán được các nàng sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ lại làm lớn như vậy, dù nàng từ trước tới nay vẫn luôn bình tĩnh, cũng thiếu chút nữa muốn phun ra.
Hiển nhiên là Ngụy An Lương sắp phun cháo trong miệng ra, may là định lực của hắn lớn, nhưng cũng có một chút xông lên mũi.
"Ai da, ta tới muộn, thứ tội thứ tội...A - Đại khổng tước."
Một người từ bên ngoài chạy vào, ánh mắt trừng lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ tớ Thẩm Tinh Tinh trên cầu thang với dáng người uyển chuyển, bộ dạng tươi cười.
Người có biểu tình khoa trương như vậy, tất nhiên là Doãn Thiếu Đường rồi.
Hắn không mời mà đến, ngược lại lại thành thịnh tình không thể từ chối nhưng đến trễ, nhìn xem có ghế trống định ngồi xuống.
Lưu Hỏa không có ở đây, không ai làm khó hắn.
Lan Như cười tít mắt đưa cho hắn một bát cháo, hắn vừa ăn vừa phát biểu cảm nghĩ, hắn so sánh với tất cả những món trời nam đất bắc, sau đó đưa ra kết luận cuối cùng, "Đây là bát cháo ngon nhất mà ta từng ăn qua."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.