Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1862:




"Tô Mạt, ngươi vẫn không đi làm cơm sao?" Thẩm Tinh Tinh ném bài lên bàn, cũng không tiếc tiền, tuy rằng cảm thấy thua rất mấtmặt, có thể nghĩ tới chuyện sắp tới, cũng không để ý tới nữa.
Tô Mạt thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư quá nóng vội rồi. Không phải là đến trưa ngày mai sao?"
Lại nói tiếp, còn chưa qua tối nay nữa.
Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, cho ngươi mạnh miệng, nhìn ngươi có thể chống đỡ đến bao giờ.
Lúc ăn tối, mưa rơi nhỏ lại, nhìn như muốn ngừng, gió lại lớn hơn.
Thẩm Tinh Tinh có chút lo lắng, lôi kéo Phỉ Thúy và Linh Đang lại, "Gió thế này có phải là sẽ thổi bay hết mây mưa đi không?"
Phỉ Thúy lo lắng nói: "Nói không chừng sẽ như vậy."
Linh Đang lớn tiếng quát, "Miệng quạ đen, gió sẽ khiến mưa lớn hơn. Hơn nữa, dù có tạnh, không chừng đến đem lại mưa. Dù có thua, nàng ta định làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là đồng ý một câu mà thôi, cũng không có giấy tờ sổ sách, nàng ta có bằng chứng đâu? Chúng ta cứ nói là nàng ta chơi xấu."
Tâm tình của Thẩm Tinh Tinh cũng thả lỏng ra.
Quả nhiên đến đêm trời tạnh mưa, khiến cho ba người chủ tớ Thẩm Tinh Tinh thức trắng một đêm, chịu đựng đến sáng hôm sau hai mắt thành mắt gấu trúc hết.
Đợi các nàng dậy, cũng đã là giờ thìn, nàng ta hét lớn, "Đây là cái địa phương quỷ quái gì chứ, khiến bản tiểu thư eo mỏi lưng đau, đi xuống đi tản bộ."
Nàng ta mơ màng đi xuống lầu, cảm giác không khí vô cùng tươi mát, nhịn không được vươn vai một cái, duỗi cái lưng mỏi, sau đó hít sau một hơi.
Trợn mắt.
Cảnh sắc thật đẹp, bầu trời được nước mưa gột rửa, xanh ngắt, cây lựu, cây hoa sơn chi cùng hoa mộc lan nở rực rỡ hẳn lên, trên cành vẫn còn đọng lại nước mưa.
Gió thổi tới, vô cùng mát mẻ.
Nàng ta thở sâu rồi thở ra, lại nghe thấy tiếng Phỉ Thúy hét lên, hoảng sợ, "Muốn chết à."
"Tiểu thư, tiểu thư" Phỉ Thúy giống như nhìn thấy quỷ, "Mưa, tạnh mưa rồi."
Thẩm Tinh Tinh lúc này mới hồi phục tinh thần, cũng không biết làm sao, nàng ta gấp đến tái hết cả mặt, "Giờ nào rồi? Giờ nào rồi? Tuy đã ngừng, khẳng định sẽ lại mưa tiếp."
Phỉ Thúy ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đã tan hết, chỉ có mấy đám mây trắng che mặt trời.
Ngay khi Thẩm Tinh Tinh nói chuyện không có căn cứ, mặt trời vô cùng không phối hợp nhẹ nhàng ló ra, giống như đang cười nhạo các nàng.
"Tiểu thư!" Nàng ta khóc không ra nước mắt, "Mặt trời đã lên rồi ạ."
Mấy ngày không nhìn thấy mặt trời, vừa thấy lại gay gắt như vậy, Thẩm Tinh Tinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, quả thật là...
Thật là buồn cười!
Thẩm Tinh Tinh cảm thấy như sắp phát điên, ngay cả ông trời cũng muốn đối nghịch với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.