Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1866:




Doãn Thiếu Đường đáng thương tội nghiệp gật đầu mấy cái, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, "Hoàng Phủ huynh, chi bằng dừng lại nghỉ ngơi một chút được không?"
Thật sự là quá mệt mỏi mà, "Nam nhân không phiền, nữ nhân cũng sẽ mệt mỏi mà."
Hoàng Phủ Cẩn tất nhiên sẽ để ý đến sắc mặt của Tô Mạt, khi gặp khó khăn thì sẽ nghe theo lời hắn, ở nơi an toàn, hắn đều nghe theo nàng.
Tô Mạt đột nhiên giơ tay lên, roi đánh ngựa đánh một phát vào mông con ngựa mà Doãn Thiếu Đường đang cưỡi, ngựa bị đau liền tung vó chạy nhanh, khiến cho Doãn Thiếu Đường sợ hãi ôm lấy cổ ngựa, vừa ôm vừa kêu cứu mạng.
Tô Mạt cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông bạc, "Mọi người tiếp tục chạy, sau nửa canh giờ nữa thì dừng ngựa tại chỗ nấu cơm nghỉ ngơi."
Nàng đã mở miệng nói, tất nhiên Triệu Thành sẽ làm theo, bảo mọi người truyền lời, sau đó mọi người tiếp tục lên đường.
Tuy rằng vài ngày trước đều mưa to, may mà đường đi vẫn có người trông coi, dù là vùng hoang vu, cũng có đường đất mềm, nhưng không quá lầy lội, có chỗ là đường đá đi lại vẫn dễ dàng.
Trạm dịch của quan phủ, chỉ cần không có việc gì, cũng sẽ cho dân chúng vào ở.
Chỉ cần trả thù lao là được.
Sau nửa canh giờ, bọn họ dừng lại dưới chân núi nhỏ, nhóm người Triệu Thành phụ trách nhóm lửa nấu cơm.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa, nơi xa đó rải rác một số thôn xóm nhỏ.
Doãn Thiếu Đường thở gấp trèo lên, giống như mệt đến không đi được nữa, nằm úp sấp trên một tảng đá, "Tô tiểu thư, vì sao chúng ta không đi tiếp cho đến thôn phía trước, có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút."
Tô Mạt cúi đầu nhìn hắn, "Doãn công tử không phải là quanh năm đi du lịch sao, sao lại không chịu được vất vả như vậy, ngược lại giống như công tử thế gia lần đầu ra ngoài, không phải ngươi đào hôn đấy chứ."
Doãn Thiếu Đường thiếu chút nữa bị sặc nước bọt mà chết, hắn lật người lại, phơi cái bụng lên, nhìn trời xanh mây trắng, "Tô tiểu thư lại nói chuyện cười rồi, ta như thế này thì ai chịu gả chứ, nếu có người theo thì ta đã không cần phải đi khắp nơi rồi. Trước đây là dùng chân đi, hoặc là ngồi thuyền đi xe ngựa, cưỡi lạc đà...Tóm lại, chưa từng cưỡi ngựa, mà cưỡi ngựa chạy, thật sự không dễ dàng gì."
Tô Mạt nói: "Ngươi có thể mua một con lừa lớn, khoảng trên dưới một trăm lượng bạc."
Ngựa chạy nhanh, nhưng không thể đi đường dài, lừa thì lại khác, không đi nhanh nhưng chắc chắn lâu dài, thoải mái hơn nhiều.
Doãn Thiếu Đường tò mò nhìn nàng, "Cưỡi lừa, nghe cũng đúng, chỗ nào có, ta đi mua."
Tô Mạt cười cười, thuận miệng nói: "Đến chợ lớn trên thị trấn tự nhiên sẽ có."
Một người quanh năm đi du lịch lại không biết cưỡi lừa?
Thật sự là chuyện cười mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.