Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1873:




Qua mấy ngày nữa là vào tháng tám, bắt đầu vào thu, khí trời quang đãng, đoàn người tiến vào địa giới huyện Ngô
Buổi trưa, bọn họ đi đến chân một ngọn núi lớn, địa hình núi hiểm trở, che đi ánh mặt trời.
Vừa đi vào bóng núi liền cảm thấy lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh chỉ thấy đỉnh núi tuyết phủ kín.
Dân chúng địa phương gọi ngọn núi này là nhất tuyến thiên.
Tô Mạt ghìm ngựa lại, ngẩng đầu nhìn nhìn, lại đi xung quanh kiểm tra.
Nàng nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chắc chắn trên núi có cướp."
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu đồng ý, lại nói: "Cũng không có gì phải sợ."
Tất nhiên, mấy tên trộm vặt hay cướp, đối với họ mà nói, quả thật là không có gì phải sợ.
Hơn nữa nơi này cũng được coi là quan đạo, cho dù là cướp cũng không dám tùy tiện cướp bóc, dân chúng địa phương đều đi cùng nhau thành đoàn, cũng không có gì nguy hiểm.
Chỉ có những phú thương hoặc vận chuyển sẽ có khả năng sẽ gặp phải bọn họ.
Ngụy An Lương thúc ngựa đến gần bọn họ, cao giọng nói: "Hai vị không cần lo nhiều, đúng là nơi này có một đám thổ phỉ, nhưng mà bọn hắn không dám đụng đến Tào bang chúng ta."
Tào bang là bang cướp lớn nhất trên sông, huống hồ nơi này cách đường thủy không xa, mặc dù không thể đối đầu trực tiếp với quan phủ, nhưng nếu phải sống mái với nhau, thì không phải là không thể.
Ngụy An Lương sai một đám người đi trước mở đường, hét lớn rằng mượn đường đi nhờ, giọng nói vang vọng khắp núi rừng, chấn động lỗ tai của người xung quanh.
Thẩm Tinh Tinh vén màn xe lên, nhìn Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn sóng vai đi phía trước, nàng ta bảo người đánh xe ngựa đi nhanh lên vượt qua, kết quả họ lại đi sau nàng ta, giống như cố ý đối nghịch với nàng ta.
Nàng ta tức giận hô lên, "Phỉ Thúy, ầm ĩ chết đi được, bảo bọn hắn ngậm hết miệng lại."
Phỉ Thúy lo lắng nhìn thoáng qua Ngụy An Lương, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư, đây là quy củ mượn đường, chúng ta không thể phá hỏng. Nhịn một chút, sẽ nhanh đi qua thôi."
Linh Đang lườm nàng ta một cái, "Phỉ Thúy, sao càng ngày ngươi càng nói hộ người ngoài vậy? Quy củ gì chứ? Thẩm tiểu thư của chúng ta muốn đi qua, còn cần phải có quy củ gì sao?"
Nàng ta vén màn xe ra, chui ra ngoài, nói với Ngụy An Lương: "Ngụy bang chủ, bảo bọn họ không cần dùng sức hô lớn vậy đâu, không ai dám đối đầu với chúng ta cả."
Ngụy An Lương không nói gì, mấy huynh đệ kia vẫn tiếp tục hô lớn, Linh Đang tức giận, hét lên: "Tiểu thư nghe mà đau đầu đấy."
Ngụy An Lương đành phải bảo họ hô nhỏ lại, sau đó bảo bọn họ thúc ngựa chạy lên trước mà hô.
Dù sao nếu trên núi có bắn tên hoặc đá lăn xuống mấy người bọn họ vẫn có thể đối phó, ít nhất có thể bảo vệ được tính mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.