Đan Phi không dám tin hai mắt trừng lớn: "Cái gì? Lão tử cướp được nữ nhân ở phía nam, thật ra lại là người phía bắc? Tiếp đó vẫn luôn ở cùng họ?"
Hắn không tin, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, "Không phải hắn có nữ nhân rồi sao?"
Người đứng bên cạnh hắn, còn hơn vài phần so với tiên nữ, sao hắn còn muốn nữ nhân khác?
Muốn như vậy, thì phải trao đổi cùng hắn!
Lưu Hỏa ôm Nhạc Phong Nhi về, thuộc hạ của Đan Phi muốn tiến lên cướp lại, bị Lưu Vân ngăn lại, Đan Phi đang có ý định muốn hợp tác với Ngụy An Lương đành phải bọn hắn dừng lại, nhưng sắc mặt âm trầm, "Không được, việc này không thể như vậy được, lão Ngụy, ngươi phải cho lão tử một câu quyết định, không thể không rõ ràng như vậy được. Lão tử không dễ dàng gì chọn được nữ nhân, như thế này...Con mẹ nó, sao lại trùng hợp như vậy chứ?". Ủ𝔫g hộ chí𝔫h chủ 𝒗ào 𝔫ga𝓎 ++ T𝑅 𝓾MT𝑅UY𝘌𝙽.𝘝𝔫 ++
Lưu Hỏa giao Nhạc Phong Nhi cho Lan Như, đặt nàng ta nằm trên đệm rơm, sau đó Lan Nhược cho nàng ta uống một viên thuốc, Nhạc Phong Nhi từ từ tỉnh lại.
Nàng ta nước mắt cuồn cuộn, không dám chớp mắt, không ngừng khóc lóc.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay Tô Mạt ngồi trên tảng đá có trải nệm gấm, hỏi: "Ngươi không ở vương phủ chạy tới đây là gì? Sao lại ở nơi này?"
Hơn nữa còn nhanh hơn bọn họ.
Doãn Thiếu Đường vốn đang nằm trên tảng đá phơi nắng cũng lăn tới bên này, thấy có chuyện, hai mắt sáng lên, dỏng tai nghe.
Nhạc Phong Nhi liền dập đầu, Hoàng Phủ Cẩn khoát tay, cho nàng ta ngồi lên.
Nhạc Phong Nhi nắm lấy làn váy tả tơi, xấu hổ, tức giận lại cẩn thận, nức nở kể lại chuyện.
Diệp Tri Vân không còn, tỷ muội các nàng ở vương phủ cũng không dễ chịu, nàng và muội muội có ý định muốn đi về phía nam xem thử có thể nương nhờ họ hàng hay không, thuận tiện có bạc của vương phủ cho để làm chút sinh ý, có thể dành tiền chiếu cố ca ca.
Nàng ta nghe nói Nhạc Thiếu Sâm đã bị chuyển từ phía tây sang phía nam, nên đã chạy tới.
Vốn là Hoàng Phủ Cẩn vừa đi, các nàng cũng đi luôn, trên đường không dừng lại, cho nên đã tới nơi này.
Nhưng mấy ngày nay mưa lớn, vẫn không thể đi được.
Hai ngày này thời tiết tốt hơn, nàng liền đi ra ngoài, ai ngờ đã bị đám thổ phỉ này bắt được.
"Lâm Nhi đâu?" Hoàng Phủ Cẩn lại hỏi.
"Lâm Nhi..." Nhạc Phong Nhi cắn môi, sợ hãi nhìn Tô Mạt một cái, tuy rằng rất nhanh, nhưng cũng không thể giấu được sự tức giận trong ánh mắt.
"Cổ họng Lâm Nhi bị phá hủy, sau đó mới phát tác, đi tới phía nam khí trời càng ngày càng không thoải mái, ta để muội ấy ở lại nhà một lang trung tại Giang Bắc để điều trị, đã tốt hơn một chút, ta ở nơi này cũng đã ổn định, muốn đi đón muội ấy."