Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1896:




Thật ra nàng có chút hoài nghi, Nhạc Phong Nhi ở vương phủ một thời gian dài như vậy, Hoàng Phủ Cẩn không thể không nói qua cho nàng biết.
Nhạc Phong Nhi không thể nào không nghĩ cách thử quyến rũ Hoàng Phủ Cẩn, chẳng lẽ bị sự kiện đổi canh kia bóp chết rồi?
Cũng có thể là Hoàng Phủ Cẩn quá bận, nàng ta không có cơ hội?
Sau khi dàn xếp xong, mọi người ăn cơm chiều, bởi vì có thêm Doãn Thiếu Đường, Tô Mạt liền bảo mấy người Lưu Vân cùng ngồi xuống ăn, không cần câu nệ, dù sao đây cũng không phải vương phủ.
Lúc này Nhạc Phong Nhi khoan thai đến sau, trong tay bưng một ấm đun nước, thướt ta, lại giống như yếu đuối, đi đến trước mặt hành lễ.
"Tô tiểu thư, đã đã hầm canh." Bộ dạng khiếp sợ, chờ nàng lên tiếng.
Tô Mạt nhìn bộ dạng của nàng ta như tiểu thiếp thấy chính thê, bên ngoài thì khúm núm, bên trong lại tính toán vô hạn, bộ dạng vô cùng phiền phức, nàng đến phía nam là để làm chính sự, không phải là vội tới tìm tiểu thiếp của tướng công mình, lại càng không phải là tới xử lý gia sự.
Nàng khoát tay, "Nhanh ăn đi."
Nhạc Phong Nhi thấy thái độ của nàng không kiên nhẫn, liền cắn chặt môi, ánh mắt lại bắt đầu mông lung, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Nàng ta có chút không biết làm sao nhìn Tô Mạt, thấy Tô Mạt không để ý tới mình, lại nhìn sang Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn cố tình không để ý tới, lại cảm thấy áp lực, liền để cho nàng ta đặt xuống.
Nhạc Phong Nhi cười đáp ứng, vội vàng bưng canh lên cho mọi người, bát đầu tiên là đưa cho Hoàng Phủ Cẩn
Hoàng Phủ Cẩn nhận lấy, đặt sang một bên, nàng ta lại bưng bát thứ hai đưa cho Tô Mạt, "Tiểu thư, ăn canh đi."
Tô Mạt không nhìn nàng ta, "Ta đã uống một chén rồi."
Trước khi ăn cơm uống một bát canh, trong cơm không dùng canh nữa, đó là thói quen của nàng.
Nhạc Phong Nhi cũng không thu chén canh lại, đáng thương nhìn Tô Mạt, Tô Mạt cũng không để ý tới nàng ta, tùy ý nàng ta bưng ở đó.
Nước mắt của Nhạc Phong Nhi gần như muốn chảy ra, nhưng lại không dám khóc.
Hoàng Phủ Cẩn liền nói: "Đặt xuống ăn cơm đi."
Nhạc Phong Nhi lại bướng bỉnh, "Tiểu thư, ta đã hầm canh rất lâu, người nếm thử xem."
Nói xong lại đưa tới, Doãn Thiếu Đường vội vươn tay nói: "A, thơm quá, nếu không cho ta đi."
Ai ngờ Nhạc Phong Nhi không chịu, tránh ra, lần này bát canh nóng kia liền bay về phía mặt của Tô Mạt.
Hiện giờ nội lực của Tô Mạt đã có chút thành tựu, hơn nữa học thiên thủ quan âm, vô cùng thần diệu, phản ứng theo bản năng liền phất tay, kết quả toàn bộ nước canh nóng bỏng lại bay về phía mặt Nhạc Phong Nhi, hơn nữa khiến nàng ta bay ra ngoài, cả người đụng vào khung cửa, ngã trên hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.