Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1901:




Người trả lời là Lan Như.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng còi bén nhọn vang lên, âm thanh vô cùng kỳ lạ, mấy người đồng thời chấn động.
Đây là phương thức liên lạc Tô Mạt dạy cho thuộc hạ, căn cứ vào mức độ khẩn cấp của tình báo, đều có phân cấp.
Tiếng còi vừa rồi hẳn là người của A Lý truyền tin cảnh báo, ý nói nơi này có nguy hiểm, nhưng vẫn chưa điều tra được.
Nghĩ đến A Lý vẫn đang truy tìm người, nhưng không có tin tức chính xác, như vậy xem ra là đang cảnh báo trước cho bọn họ.
"Tiểu thư, có phải là Bạch y nhân không?" Mấy người bên ngoài lập tức khẩn trương lên.
Tô Mạt mở cửa ra, phân phó: "Lưu Vân, ngươi mang Lan Như đi tiếp ứng cho công tử, có nguy hiểm thì ra tay, nếu toàn bộ bình thường thì âm thầm quan sát. Chú ý Doãn Thiếu Đường."
Lưu Vân và Lan Như nhận lệnh rời đi.
Lưu Hỏa và Lan Nhược đi vào phòng, Lưu Hỏa nhịn không được nói: "Tiểu thư, cả một đoạn đường đến đây đều không có phát hiện ra Bạch y nhân, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Ngô huyện này? Có phải là có âm mưu gì không?"
Tô Mạt hơi gật đầu, "Chúng ta coi như là xâm nhập vào sào huyệt của địch, bất luận là khả năng gì đều có thể tồn tại, chẳng qua là chúng ta chuẩn bị tốt mọi việc, tùy cơ ứng biến, cẩn thận một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn."
Những bạch y nhân đó dù có lợi hại, độc cũng không bình thường, nhưng cũng không thể công khai trước mặt người khác mà giết người, huống chi những nơi dừng chân đều là người quen an bài, bạch y nhân cũng không thể bày ra trận pháp gì.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Mạt không ở lại khách điếm, Thẩm Tinh Tinh chẳng qua là viện cớ.
"Các ngươi đều phải cẩn thận, đừng để địch nhân lôi kéo, nhất định không được tùy tiện rời khỏi nơi này, cho dù là có người tới khiêu khích, chúng ta cũng không được chủ động đón địch."
Tô Mạt phân phó, nàng sợ là bạch y nhân sẽ có mai phục ở vùng ngoại ô hoặc nơi hẻo lánh, trù tính dụ dỗ bọn họ, nếu có người không nhịn được, đến lúc đó trúng bẫy sẽ phiền toái.
Nàng không muốn mấy người Lưu Vân có bất kỳ chuyện gì, hiện giờ bọn họ là huynh đệ tỷ muội thân thuộc của nàng.
Đối với nàng mà nói, thậm chí so với thân nhân còn thân thiết hơn, đó là tín nhiệm lẫn nhau, quan hệ hỗ trợ phó thác sinh mệnh.
Khi nói chuyện, ánh trăng ngoài cửa bị mây che khuất, bên ngoài lập tức tối đen, chỉ có đèn lồng dưới mái hiên chao đảo chiếu sáng trong bóng đêm, nhưng cũng chỉ được một khoảng nhỏ.
Trong không khí có mùi hoa quế nhàn nhạt, thoang thoảng giống như không có, còn có tiếng nức nở không hiểu từ đâu bay đến, khiến cho người khác rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.