Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1902:




Cành cây lay động trong gió, bóng cây đưa qua đưa lại bên cửa sổ, khi thì uyển chuyển, khi thì hung dữ, giống như địch nhân lặng lẽ không tiếng động tiến đến.
"Tô tiểu thư, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng nha!"
Giọng nói từ nơi xa truyền đến, mang theo ý cười, càng khiến người khác khiếp sợ.
Thật giống như là tiếng từ thi cốt vang lên.
"Người nào!" Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, một chưởng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài sân.
Một cơn gió thổi tới, ánh nến trong phòng lung lay, "phốc" một tiếng tắt đi, lưu lại một đám khói xanh, mùi hương sáp dầu.
"Lan Nhược, đừng vội vàng."
Tô Mạt nhẹ nhàng nói xong, sau đó mở lò hương ra, ném một thứ gì đó vào trong, sau đó đốt nến lên, liếc mắt nhìn Lan Nhược một cái, thấy trong mắt nàng ấy hiện lên điều gì đó khác lạ.
Dưới ánh nến, nhìn biểu tình có chút quái dị.
"Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài, trong phòng quá chật chội, vạn nhất bọn hắn đầu độc hoặc dùng hỏa công, sẽ bất lợi với chúng ta."
Lan Nhược hướng về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Tô Mạt nhìn quanh phòng một lượt, cũng nhảy ra ngoài, đi đến bên cạnh Lưu Hỏa và Lan Nhược.
Lúc này bầu trời phía ca hiện lên ánh lửa, hình như là đèn khổng minh, nhưng mà trong giây lát ánh lửa kia lại biến thành lục sắc, xa xôi lấp lánh, thật giống như là ma lửa.
"Tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ dám bày trận pháp ở cả thị trấn?" Giọng nói của Lan Nhược trong gió có chút phiêu diêu.
Tô Mạt vẫn trấn định như cũ, "Lưu Vân và Lan Như hẳn là đã tìm bọn họ rồi."
Lưu Hỏa an ủi nàng nói: "Tiểu thư, với võ công của thiếu gia chúng ta không cần lo lắng, việc quan trọng là phải bảo vệ người."
Tô Mạt cười cười, "Sợ cái gì. Chỗ này ta có đan phòng độc, còn có một loại son độc có thể giết người không dấu vết, các ngươi mỗi người một hộp, bôi một chút trên tay, nếu như đối địch, tất nhiên sẽ có lợi."
Hai người đáp lại, Tô Mạt liền phát cho bọn họ.
"Lan Nhược, Nhạc Phong Nhi có khỏe không?"
Tô Mạt hỏi.
Lan Nhược có chút ngạc nhiên, lúc này tiểu thư vậy mà vẫn còn quan tâm tới Nhạc Phong Nhi?
Nàng vâng một tiếng, "Ta đã điểm huyệt của nàng ta, chẳng qua là cũng không ngại, dù sao nàng ta thức dậy cũng vô dụng, chỉ biết khóc cùng tìm vương gia."
"Chính ngươi nhìn qua nàng ta?" Tô Mạt lại hỏi.
Lan Nhược lại lên tiếng, "Nàng ta vừa tỉnh dậy lúc nãy, cứ khóc mãi, ta liền qua nhìn một chút, tránh để nàng ta gây ra ồn ào."
Trong ánh sáng mờ ảo Tô Mạt gật đầu một cái, không nói gì."
Lan Nhược phỏng đoán: "Tiểu thư, lát nữa có cần quan tâm tới nàng ta không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.