Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1930:




Mấy người Lưu Vân và Lưu Hỏa, từ sau khi đi theo Tô Mạt mấy người đó tùy ý hơn một chút, trước đây cũng rất cứng nhắc.
Bên cạnh hắn hoặc là kẻ địch, hoặc là nô bộc, cho nên không có bằng hữu.
Bằng hữu duy nhất chính là Tô Mạt.
Hắn quay đầu nhìn nàng, nàng cười nhẹ, thái độ đối với Thẩm tam và Doãn Thiếu Đường vô cùng khách khí.
Hơn nữa hắn nhìn ra được, Thẩm tam có hảo cảm với nàng.
Xem ra, so với hắn nàng còn được hoan nghênh hơn rất nhiều.
Cũng đúng, một nữ hài tử thông minh hoạt bát đáng yêu như vậy, tự nhiên sẽ được chào đón, khiến cho người khác không phòng vệ.
Lúc nói tạm biệt, Thẩm tam nhiệt tình nói: “Tô tiểu thư, Hoàng Phủ thiếu gia, nếu cần thảo được, cứ việc nói, ở đây Thẩm gia cũng có mở một hiệu thuốc.”
Tô Mạt lập tức hiểu ý của hắn đang nói người bị bệnh gan kia, cười cười: “Không cần, chúng tôi có thuốc rồi, nếu cần, phối xong phương thuốc sẽ lại đi lấy.”
Khi hai người họ cáo từ đi ra ngoài, lại thấy người nọ ở cửa hông, hắn ta hình như vô cùng không vừa ý, đang tranh chấp với Lưu Hỏa cái gì đó, trừng mắt nhìn, Lưu Hỏa trực tiếp điểm huyệt hắn.
Thấy bọn họ đi qua nhìn, Lưu Hỏa cười nói: “Hắn sinh bệnh khó chịu, cả ngày đều nói mình sắp chết, ta điểm huyệt hắn để hắn khỏi nghĩ miên man.”
Thế này lại giấu đầu hở đuôi.
Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam trao đổi ánh mắt, hai người cười cười, hội họp cùng Thẩm Tinh Tinh.
Thẩm Tinh Tinh tìm hiểu tin tức từ chỗ Nhạc Phong Nhi, hưng phấn quá mức không thu lại được.
Doãn Thiếu Đường đùa nàng: “Sao mà vui vẻ vậy? Nhạc Phong Nhi nói cho ngươi bí mật gì sao?”
Hắn thật đúng là hiểu nàng ta.
Thẩm Tinh Tinh trừng mắt nhìn hắn, nàng vẫn còn giận Doãn Thiếu Đường, tên ăn chơi này, rõ ràng là quen biết tam ca hơn nữa còn là bạn tốt, nhưng thấy mình lại giả bộ không biết, lại còn khắp nơi đối nghịch với nàng.
“Không nói cho ngươi biết. Hừ!”
Bọn họ đi rồi, mấy người Tô Mạt ngồi trong phòng nói chuyện, Lan Như làm điểm tâm, nấu trà hoa quế cho nàng.
Lưu Hỏa tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, mọi chuyện đều theo kế hoạch.”
Tô Mạt cười cười, “Tốt, chúng ta ngồi chờ xem diễn trò.”
Bọn họ không thể cứ ngồi chờ bị đánh, nếu tìm không được hang ổ của Bạch y nhân, vậy thì dẫn bọn họ đến.
Đêm đó, kẻ địch phái không ít người đến tập kích bọn họ, để lại không ít thi thể, tuy rằng không có người nào còn sóng, nhưng mà bọn họ lại có thể làm ra một ngoại lệ khác.
Dù sao mọi chuyện đều có thể xuất hiện ngoại lệ, hơn nữa bọn họ bên này cũng đều là cao thủ, dùng độc giải độc, cũng dựa vào ngẫu nhiên đúng lúc cứu một người, cho dùng một phần thuốc nhỏ, cơ duyên xảo hợp, liền cứu sống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.