Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1993: Bị thương 1




Tô Mạt cũng không tin tưởng: “Lưu Vân mặc dù võ công cao, tính tình trầm ổn tỉnh táo, gặp chuyện không hoảng hốt bất loạn, nhưng cũng không có bản lãnh cao như vậy. Hắn rốt cuộc...... như thế nào?”
Lan như cắn môi, trong mắt có lệ, nàng hít mũi một cái: “Tiểu thư, người đồng ý không thương tâm.”
Tâm Tô Mạt đột nhiên nhảy lên một cái rồi lập tức rơi xuống, chẳng lẽ Lưu Vân hắn, hắn...... chết rồi sao?
Lúc này đống lửa một bên đột nhiên có tia lửa bắn ra “Pằng” một tiếng, Tô Mạt vốn đang hoảng sợ lại bị giật mình.
Lan Như nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, so với trước kia càng thêm thê thảm, vội vàng khoát tay nói: “Tiểu thư, tiểu thư chớ suy nghĩ lung tung, Lưu Vân tốt lắm, là được...... Chính là cánh tay bị thương.”
Thương thế hắn quá nặng quá nhiều, nhưng căn bản cũng có thể chữa khỏi, chỉ có cánh tay, một cái cánh tay phải phế.
Tô Mạt nghiêng đầu đi xem, lại không thấy Lưu Vân ở nơi nào.
A Lí bình tĩnh nói: “Tiểu thư, hai người hiện tại chưa thoát khỏi nguy hiểm, không thể tùy ý lộn xộn, cho nên chúng ta liền tạm thời ở chỗ này nghỉ ngơi, thuộc hạ đã phát ra tín hiệu, người của chúng ta rất nhanh sẽ tìm tới.”
“Lưu...... Vân?”
Tô Mạt cảm thấy giọng nói căng lên thấy đau, nóng hừng hực khó chịu.
Mới tỉnh lại còn không cảm thấy, hôm nay bị thương cực kỳ nặng, tựa hồ không thể phát ra âm thanh.
A Lí bế nàng lên, Lan Như cầm đồ đuổi theo, mấy người chuyển tới phía sau một tảng đá lớn, Lưu Vân đang ở nơi đó.
Hắn hôn mê, quần áo trên người đã sớm nát bét, hôm nay đang đắp áo trong túi thuộc da dự bị của A Lí, mặc dù đã xử lý qua, trên mặt hắn vẫn còn vết máu loang lổ, lộ cả ra ngoài, vết thương lớn nhỏ đếm không hết.
Nước mắt Tô Mạt chảy xuống, Lan Như vội nói: “Tiểu thư, Lưu Vân không phải mất mạng, người nếu đau lòng hư thân thể, hắn càng khó chịu hơn rồi.”
Tô Mạt lau sạch nước mắt, lại nhìn Lưu Vân một cái, biết hắn sẽ không chết, trong lòng buông lỏng xuống, đột nhiên nói: “Không biết có phải sẽ phá hủy mặt của hắn hay không, vốn là nam nhân tuấn tú như vậy, nếu hủy dung không tìm được vợ thì phải làm sao.”
Thời khắc bi thương mà khẩn trương như vậy, Tô Mạt dám nói cái này, giọng nói còn là tùy ý như vậy tựa như nói giỡn lúc thường ngày.
A Lí cùng Lan Như lại cảm thấy được đáy lòng nàng nặng nề, muốn cố ý nói lời nhẹ nhõm làm giảm sức ép.
Lan Như vừa rơi lệ vừa cười: “Tiểu thư, người nói gì chứ, Lưu Vân của chúng ta dù là hủy dung, cũng là kỳ nam tử ít có rồi, đừng nói tìm một vợ, mười cái tám cái, lên một lượt vội vàng muốn kết hôn cùng hắn đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.