Từ nam chí bắc khách
thương tập hợp như mây lại đây, ngựa của phương Bắc, đồ sứ lá trà của
phía Nam, bảo thạch hương liệu của Tây phương, đồ vật tinh xảo của
phương Đông, rực rỡ đủ loại cái gì cũng có.
Tĩnh thiếu gia cố ý
thay áo bào đẹp đẽ quý giá gấm vóc Vân Nam, đem Tô Mạt trang điểm càng
thêm tươi đẹp rạng rỡ, giống một tiểu oa nhi phú quý.
Hắn lần này hành trình xuống phía nam là bí mật, căn bản không có người biết, mấy
ngày nay có người tới ám sát, vậy chứng minh tin tức đã bị tiết lộ, cho
nên hắn cũng không cần phải che che dấu dấu.
Hắn cùng Tô Mạt hỏa
thiêu một sào huyệt chỗ bí mật của đối phương, đã bứt dây động rừng, làm cho bọn chúng cũng biết hắn có đề phòng, tiếp sau ám sát, bọn chúng
khẳng định sẽ thay đổi sách lược.
Ngày hôm đó Tô Mạt cùng Tĩnh
thiếu gia ngồi ở một căn phòng nhã nhặn lịch sự bên cạnh cửa sổ trong
Tiên lầu uống trà, nhìn xuống dưới lầu vô cùng náo nhiệt, ăn món điểm
tâm đẹp mắt, thưởng thức hương khí u nhã của trà, thật sự là rất khoái
hoạt.
Đột nhiên một đội đao thị vệ diễu võ dương oai xông lên
phố, một bên rút đao một bên hò hét:“Khâm sai đại nhân đến nơi đây,
người không phận sự tránh ra, tránh ra!”
Bọn quan sai đó người
nào người đó như sói như hổ, đem nhóm tiểu thương cả kinh cuống quít
nhường đường, có người đổ nghiêng cái sọt, có người làm đổ hết trái cây
ra đường , còn có người bỏ chạy rớt cả giầy.
Đám sai dịch đó mặc kệ, lập tức tiến lên một cước đá bay.
Tô Mạt hơi hơi mím môi, nắm bắt một quả điều, ngắm ngắm cái tên sai dịch
vừa đá lão bà bà kia, thở dài:“Khi nào thì ta mới có thể từ nơi này đánh hắn một cái té ngã a.”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười, nhấp một miệng
trà, buông ly trà, từ trong tay nàng lấy quả điều đi quả điều đó, không
thèm nhìn tới, nhẹ nhàng bắn ra, trên đường cái truyền đến một tiếng hô
đau.
Tên sai dịch kia bị một cỗ lực đạo ném trên đất, ngã mặt mũi bầm dập.
Trên đường mọi người không dám cười, đều che miệng đi nhanh, né tránh vị trí ở giữa.
Tô Mạt cười đến khom lưng ,“ Khâm sai đến đây làm cái gì?”
Nàng ghé vào cửa sổ thân mình ló ra bên ngoài xem, Tĩnh thiếu gia thực sợ
nàng ngã nhào đầu xuống, cầm lấy đai lưng của nàng,“Xuống dưới đi, người nọ rất nhanh sẽ lại đây.”
Tô Mạt nhìn thấy từ xa một chiếc xe
ngựa đẹp đẽ quý giá to lớn đánh lại đây, đồ trang sức trên xe ngựa có vô số châu ngọc bảo thạch, đá mi ca dưới ánh mặt trời chiếu sáng lấp lóe.
Thấy được người tới chính là người phi thường phú quý.
Kéo xe là chú ngựa cao to, một màu sắc đỏ thẫm, xe ngựa chung quanh mấy chục sai dịch bảo hộ, người nào người ấy thần sắc đắc ý.