Thẩm Nguyệt nở một nụ cười lạnh nhạt, giữ chặt Liễu Mi Vũ đang liều mạng giãy dụa.
Thẩm Nguyệt khiêu khích nói với Tần Như Lương: “Thức thời thì lui về sau hai bước cho ta, nếu không ngươi cứ thử bước lên trước xem!”
“Cô thả nàng ấy ra đã”, Tần Như Lương lên cơn giận dữ, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, ra lệnh.
Liễu Mi Vũ khóc như lê hoa đái vũ, sợi tóc từ thái dương tán loạn khắp nơi, trông vô cùng chật vật đáng thương.
Cằm của nàng ta như sắp trật khớp, khắp nơi đều là vết tay của Thẩm Nguyệt.
“Tướng quân… Mi Vũ đau quá…”
Thẩm Nguyệt cười nhạt, khẽ vuốt ve vết sẹo trên mặt mình, thản nhiên nói: “So với vết sẹo trên mặt ta thì chút này của ngươi có là gì đâu?”
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt liếc vết cào trên mu bàn tay, nhíu mày nói: “Chú mèo nhỏ này cào hơi bị đau đấy nhé”.
Tần Như Lương nắm chặt hai tay, trầm giọng nói: “Cô có oán khí gì thì cứ nhằm vào ta, liên quan gì đến nàng ấy đâu! Tốt nhất cô bây giờ hãy thả nàng ấy ra, nếu không đừng trách ta vô tình!”
Hắn ta đã sơ xuất.
Lúc trước hắn ta và Liễu Mi Vũ luôn cho rằng kẻ ngu này vì không chịu được kích động nên náo loạn hôn lễ, bây giờ thấy Thẩm Nguyệt đối phó Mi Vũ như vậy, Tần Như Lương mới biết mình sai.
Tần Như Lương ý thức rất rõ ràng, với ánh mắt gặp biến không sợ và suy nghĩ tinh tường kia thì Thẩm Nguyệt nào phải kẻ ngốc nữa!
Nàng ta không ngốc, không còn là Thẩm Nguyệt ngày xưa nữa.
Mỗi lần trở lại khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Tần Như Lương không dám có hành động thái quá.
“Ta muốn làm gì á?”, Thẩm Nguyệt bật cười, liếc mắt nhìn Liễu Mi Vũ: “Ta có muốn làm gì đâu, chỉ là một bát thuốc bổ thôi mà, cớ gì nàng ta phải phản ứng mạnh như vậy? Dù gì đều là người một nhà, ta thấy Mi Vũ cũng cần uống thuốc bổ nên chia sẻ lẫn nhau thôi, Tần tướng quân thấy ta nói đúng không?”
Tần Như Lương cắn răng, gân xanh nổi lên.
Hóa ra ngay từ đầu Thẩm Nguyệt đã lừa hắn ta, chờ hắn ta mắc bẫy.
“Chẳng lẽ đây không phải là thuốc bổ hay sao?”, Thẩm Nguyệt thấy hắn ta im lặng, bèn hỏi: “Là thuốc phá thai à? Ngươi không muốn đứa bé này sao?”
Tần Như Lương lạnh lẽo nhìn nàng, chán ghét nói: “Cô nói xem? Ta không biết cô đang mang nghiệt chủng của ai, nhưng Tần Như Lương ta không cần cô phải sinh con cho ta!”
“Cho nên ngươi mới nói dối đây là thuốc bổ để gạt ta uống hết? Tần Như Lương, ngươi được lắm, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi đúng là không bằng súc sinh”.
Liễu Mi Vũ khóc đến tái mét mặt mày, vô cùng thảm thương.
Tần Như Lương mím môi: “Ta nhắc lại lần nữa, cô mau thả nàng ấy ra”.
“Nếu ta không thả thì sao?”
Trong lúc Thẩm Nguyệt đang nói chuyện, không biết Liễu Mi Vũ lấy dũng khí ở đâu ra mà liều mạng phản kháng, muốn thoát khỏi Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt bắt được tóc của nàng ta, giật mạnh về sau. Liễu Mi Vũ đau đến mức cả gương mặt nhăn lại.
“Tướng quân cứu thiếp… tướng quân…”
Liễu Mi Vũ trừng mắt.