Đông An vẫn cho chiếc xe tiếp tục chạy, ai biết được có bị đuổi theo nữa hay không.
Diệp Lam đưa tay xé Áo, một bên ân cần giúp cô băng vết thương. Mặc dù không giúp gì nhiều, ít ra cũng có tác dụng cầm máu. Diệp Lam quay sang nhìn cô có chút mím môi bảo.
" Lần này, thật có lỗi."
Đông An thấy hắn xin lỗi, cũng thẳng thừng thừa nhận.
" Ừ."
Diệp Lam liền ngay vẻ mặt thâm tình.
" Kiếp nạn lần này cũng may là có cô giúp đỡ, nên tôi... Tôi quyết định lấy thân báo đáp!"
Đông An vừa nghe hắn nói xong liền tay run lẫy bẫy, khoé miệng co rút. Em gái Anh! Mẹ nó thôi đi! Thời đại nào rồi, thời xưa khuê nữ kim phòng còn có thể lấy thân báo đáp. Giờ hắn không thể "Anh hùng cứu mĩ nhân", còn đòi lấy thân đáp. Thân cô còn lo chưa xong, đáp thêm trái bom hẹn giờ là hắn. Có nước, tán xác lúc nào không hay. Bộ hắn không có lí do nào hợp lí hơn hả, đừng tưởng cô không biết hắn đang ôm tò mò cùng tính toán cô nha! Lúc hắn bắn chết tên kia cứ lia mắt nhìn cô, là cô đã nghi rồi.
" Khỏi."
Đông An vội từ chối, nói không ngoa chứ mang theo một người đẹp như hắn, mặc dù cô không quan tâm nhưng lại rất dễ kéo thù hận của nữ nhân a. Cô nhớ lúc đầu nam nhân thấy cô, hận không thể cách xa nửa địa cầu. Thế nào mà tên điên này lại muốn bám theo à.
" Thế nhưng mà... "
Chưa kịp để Diệp Lam nói hết câu, Đông An đã ngắt lời hắn.
" Tôi thích sòng phẳng, không thích nhân tình." Đặc biệt là máu mủ tình thâm, trong lòng cô thầm bổ sung.
Mấy cái ân tình thâm thiết chó má gì, ngay cả ba cùng Anh còn có thể dồn con ruột vào chỗ chết thì còn điều gì để nói sao. Thôi đi! Bớt ngoa làm ra vẻ xa hoa kiều quý. Chuyện gì cứ tiền bạc sòng phẳng là xong. Cứ thế Đông An đọc dãy số ngân hàng cho Diệp Lam, bảo hắn tùy thời chuyển tiền vào. Kẻ như hắn tiền chắc chắn không thiếu, cô lại rất cần tiền không phải sao.
Kít!!!
" Xuống được rồi."
Đông An dừng xe lại, nhàn nhạt bảo hắn. Cô thiệt không muốn dây dưa, biết đâu chập nữa lại bị người bám theo thì khổ.
" Này ở đây đường vắng, không bóng xe, làm sao cô nhẫn tâm nhìn tôi cuốc bộ như vậy."
Diệp Lam ngơ ngác bị đẩy xuống xe, liền nhảy lên tố cáo. Ở đây không có taxi làm sao hắn có thể đi được, chưa kể hắn quên vali đồ điện thoại ở sân bay luôn rồi.
" Đó là việc của Anh, tôi không liên quan."
Dứt câu Đông An liền lái xe rời đi, để lại một người âm thầm rơi lệ.