" Đó là chị Dâu hả?"
Đông An vừa hỏi xong thấy Phức Lạc Tranh gật đầu.
" Chị ấy đâu?"
Đông An hỏi xong lại thấy Phức Lạc Tranh hơi mím môi, chầm chậm trả lời.
" Nơi đây bọn Anh đã đính ước với nhau, em sẽ sớm gặp cô ấy thôi."
Đông An gật đầu xem như đã biết, cũng không nói tiếp. Tuy cảm xúc của Phức Lạc Tranh thay đổi trong nháy mắt nhưng Đông An nhận ra sự đau lòng trong đấy.
" Về thôi! Người nhà đang đợi chúng ta cùng dùng bữa sáng đi khá lâu rồi."
Đông An cười cười nói, xong hai người cùng về tuy không nói gì nhưng lại rất hài hoà. Lúc bước gần tới cửa Đông An vỗ vai Phức Lạc Tranh xong nói nhỏ một câu.
" Sẽ thôi, em tin hai người là một cặp đẹp đôi."
Phức Lạc Tranh hơi cứng người một hồi rồi mỉm cười, biết đây là em gái đang an ủi mình. Tuy Anh chỉ nói vài câu nhưng Anh tin cô cũng đoán được một vài thứ rồi, thở dài một hơi lấy lại tin thần, tới đâu thì tới thôi. Cũng bước vào theo Đông An.
Tiếp theo là một tràng ấm êm gia đình dùng bữa sáng, rôm rã tiếng cười. Xong Đông An hội họp cùng ba người Anh chị em trong nhà cùng coi ti vi. Được một lát thì Phức Lạc Tranh ra ngoài nghe điện thoại, còn lại chị em Phức La Mi với Phức Tề Đông.
Phức La Mi chồm người tới vừa cầm táo nhai chóp chép vừa bám người lên Đông An nói.
" An An sau này chị sẽ theo em lăn lộn, em đẹp như vầy nuôi thêm chị chúng ta là cặp đôi huyền thoại."
Phức Tề Đông đang cầm lê ăn, nghe chị mình nói thế liền che trán. Lại nữa rồi bệnh tái phát nên đem đi khám thoáng phát nữa thì hơn. Nhưng vẫn nhịn không được nói.
" Chị hai, thục nữ chút. Đừng doạ tiểu An."
Phức La Mi vừa nghe xong nhảy dựng lên.
" Ai nói bà đây doạ, bà muốn lập huyền thoại với An An. Mi có tin bà phế mi không hả."
Phức Tề Đông nghe xong liền dơ chân đạp mông Phức La Mi một phát.
" Moá, độc ác. Tại sao cứ đe doạ tiểu đệ đệ của ông."