Ông Lục âm trầm nhìn Đông An, ánh mắt ông ta nói hết lên sự lạnh lùng. Chứng minh lên sự vô tình, ông ta chưa bao giờ trao cho cô sự yêu thương, hay kí gởi sự mong đợi nào dù rất nhỏ bé. Mặc dù là máu thịt của ông ta, thế thì sao? Ông ta có thể tạo nên nhiều hơn là thế, tạo ra cô chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi!
Con người là sinh vật máu nóng nhưng lại "máu lạnh" hơn bất kì sinh vật máu lạnh nào.
Ông Lục nới lại cravat, cười lạnh.
" Tốt, để tao xem mày sống đẹp thế nào."
Đông An mỉm cười.
" Tự nhiên đi... Nhưng còn một điều nữa tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi."
Ông Lục im lặng nhìn Đông An.
Đông An nhún vai thản nhiên, chẳng hề có một chút gì gọi là áp lực, giọng nói đều đều.
" Hãy tuyên bố với mọi người tôi không còn là con ông, không phải là Lục Đông An mà là Phức Đông An. Tôi cùng họ Lục từ nay không chút quan hệ."
Ông Lục hơi ngỡ ngàng xong lại nhanh chóng cười lạnh, ông ta đang sợ tống cô ra khỏi nhà, cô sẽ mặt dày bám víu nhưng giờ thì tốt rồi. Đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh.
" Tốt thôi!Đúng ý tao."
Đông An vẻ mặt cười cợt, nhẹ giọng.
" Ồ, ngạc nhiên ghê!"
Ông Lục nhanh chóng cầm lấy micro, tuyên bố thêm một tin tức rúng động. Mọi người giật mình rất nhanh lại cho là điều đương nhiên, đứa con gây hoạ như cô có hay không cũng đều như nhau.
Con người là vậy, vui khi người khác gặp nạn, cười trên nỗi đau người khác! Ở vòng xoáy quyền lực cảm thông chỉ là một thứ hi hữu, buồn cười mà thôi!
Lục Mộng Diệp cùng bà Trần Thị Ngọc như được giải phóng khỏi gánh nặng trong lòng, cười xinh đẹp. Nhưng rất nhanh lại dấu đi, chỉ để lại nổi lo lắng, ngỡ ngàng. Nỗi lòng Lục Mộng Diệp hưng phấn, tràn đầy đắc ý, mà đó chưa là tất cả, ả muốn hơn nữa, kẻ làm ả ngứa mắt dù tồn tại cũng khiến ả khó chịu. Tốt nhất hãy triệt để biến mất! Lục Tầm Thu khoanh tay đứng thẳng người, mặt vẫn không chút biến đổi, vẫn lạnh lùng như ngày nào. Hoắc Đình La hừ lạnh. Mạch Nhất Tôn uống rượu không quá để ý. Tiếng xì xào vang rộng, có người dấu trong lòng, có người cười ra mặt.
Đông An cũng thở ra một hơi, xong rồi, cuối cùng cũng giải quyết cái gọi là cái giao tình, máu mủ ghê tởm. Diễn ư? Cô cũng lười, đuôi mắt Đông An đem theo sự hờ hững, tùy ý xoay người bước đi!
Cô không phải là hạng người đứng dưới cái bóng của người khác, cũng không phải là hạng người mà người khác có thể tùy tiện gán ghép đánh giá. Lục Đông An ư? Cô vốn không phải, chỉ là hoàn cảnh xuất hiện khiến người ta hiểu lầm mà thôi! Nếu nói cô xuyên qua? Đơn giản thôi! Có chó nó tin! Bị đưa vô viện tâm thần là chắc chắn. Nhưng giờ, không phải cô đã tạo ra một hoàn cảnh tốt để xuất hiện không phải sao? Sự xuất hiện của Phức Đông An, một người hoàn toàn mới, một con người tài năng, trí tuệ đại diện cho công ty Ulth, nắm giữ tài chính có thể ảnh hưởng đến đất nước.
Cười đi! Ngày mai không phải sẽ sáng tỏ sao? Rất nhanh họ sẽ thấy nụ cười của mình ngu ngốc đến mức nào, không phải sao? Thế thì tại sao lại chấp nhất họ là gì? Để họ cười thêm chút nữa, rồi sẽ đến lúc họ cười không nổi thôi! Đừng tốn nước miếng chấp nhất những việc nhỏ nhen này.
Đông An đi dần ra khỏi bữa tiệc, cô không có một chút đau khổ, cũng không đáng thương xù lông với kẻ khác. Đến nhộn nhịp ra về trong lặng im... Bóng lưng Đông An nhuộm màu cô đơn, hơi hoà vào nền đen của đêm tối.
Đông An không biết tại một góc của bữa tiệc, Hứa Duật Chanh luống cuống nhìn bóng lưng cô xa dần. Các thiếu nữ trẻ tuổi cứ quấn lấy hắn, lúc trước hắn sợ gây trở ngại cho cô mới không lên chào hỏi. Giờ thì khác khi biết Đông An bị nhà họ Lục đoạn tuyệt, ai cũng trở mặt với cô, hắn rất phẫn nộ, không thể không lo cho cô được. Bình thường cho dù ai bám víu hắn cũng ráng nhịn, giờ chỉ như dầu chạm lửa bùng cháy. Hứa Duật Chanh trầm xuống, giọng nói không kiên nhẫn.
" Cút xéo ngay!"
Không khí như giảm thêm mấy độ, những người trước đó còn vui vẻ cười nói, bị giọng nói âm trầm doạ sợ, chỉ biết im bặt.
Hứa Duật Chanh lướt qua những người đó, vội vã chạy ra khỏi bữa tiệc, hướng Đông An bỏ đi không lâu.
.....
Đông An leo lên con xe Ferrari đỏ yêu thích của mình, miệng ngâm nga một khúc ca khỏi động xe. Đang lúc cô tính cho xe chạy, thì một bóng đen nhanh chóng nhảy vọt vào.
" Anh đợi em lâu lắm đấy!"
Diệp Lam mỉm cười nhìn Đông An, cất giọng ấm áp.
" Anh không sợ tôi bệnh tim đột quỵ chết bất tử à."
Đông An nhíu mày không vui nói, từ khi nào tên này đổi nghề diễn viên đi hù doạ người khác thế này. Núp trong đêm rồi đột ngột đứng bên cạnh cứ như bọn sát nhân ấy. .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Nếu Diệp Lam nghe được nỗi lòng Đông An sẽ khóc ròng, hắn là muốn xuất hiện một cách đẹp đẽ, hoàn mĩ. Khổ nỗi, không hiểu sao cô có vẻ không thích hắn, tránh hắn hết mức có thể. Hắn muốn đứng trước xe, tỏ ra phong tình chờ đợi. Nhưng biết đâu nhỡ cô thấy mặt hắn, quay ngược đầu bắt taxi về thì hết lối nói. Thế nên phòng trước hắn chọn cách này.