Nữ Phụ Được Nâng Đỡ Bằng Bão Bình Luận

Chương 3:




8
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè giữa lớp 10 và lớp 11, kỳ nghỉ này kéo dài hai tháng.
Lúc đầu tôi vẫn lo lắng không biết làm cách nào để sống tốt hơn, nhưng hiện tại tôi không còn lo lắng nữa.
Căn phòng mà tôi ở đã được đổi.
Ban đầu phòng của tôi nằm ở một góc hẻo lánh cạnh phòng giặt, đối diện còn là phòng của dì quản gia.
Trong khi cha mẹ Vân sống ở tầng ba thì một mình Vân Lưu Mộng độc chiếm tầng hai.
Khi tôi đang giả vờ mất trí nhớ có hỏi phòng của tôi ở đâu, mẹ Vân nói tôi và Vân Lục Mộng đều ở tầng hai.
Vân Lục Mộng vẻ mặt cứng ngắc, cô ta cắn răng cất giọng ôn hòa: "Nhưng mà bố mẹ ơi, con quen sống một mình rồi."
Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tôi đứng trên tầng hai cúi đầu nhìn cha mẹ Vân ở tầng dưới: “À, hay là con đi xét nghiệm máu để xem quan hệ cha con giữa chúng ta trước, được không chú dì?"
“Dù con đã mất trí nhớ nhưng con không nghĩ chúng ta là người một nhà.”
"Cob gái nuôi của hai người thì sống một mình nguyên tầng hai của biệt thự. Nếu con là con gái ruột của hai người, trong biệt thự này làm sao lại không có chỗ cho con?"
Tôi đóng vai mất trí nhớ vô cùng thích thú: "Mọi người không lừa con đến đây để làm chuyện xấu đấy chứ?"
Mặt cha Vân đỏ bừng, người hầu đứng trong góc còn thì thầm với nhau.
Nhưng bọn họ cũng không phải vì tôi mà nói, bọn họ từng là người của Vân Lưu Mộng, từng cùng với Vân Lưu Mộng cô lập tôi.
Cha Vân hít một hơi thật sâu,nói: "Con đang nói gì vậy? Tại sao những người như chúng ta lại nói dối con? Sở dĩ Mộng Mộng sống ở tầng hai là vì... con nói rằng con thích căn gác xép ngay từ đầu nên bố mới cho con ở tầng năm và tầng áp mái.”
Tôi nhìn những người bên dưới với vẻ mặt khác nhau, trong lòng có chút vui mừng.
Đây là lấy lui mà tiến.
Khó trách Vân Lưu Mộng lại thích giở trò xấu như vậy.
Các bình luận trước mặt đều đang khen ngợi tôi.
[Em gái thật tuyệt vời!!]
[Đúng phải như vậy! Đừng bỏ qua bất kỳ lợi ích nào thuộc về bạn!]
[Thật thông minh! Tôi đã học được.]
Tôi quay đầu đi với đôi tai đỏ bừng, cái này cũng chẳng có gì đáng khoe khoang cả.
Hóa ra việc đi đòi lại lợi ích cho mình đều sảng khoái như vậy.
Tôi cũng nhận ra rằng sự nhẫn nhịn mà tôi đã trải qua chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc khiến cuộc sống của tôi càng trở nên tồi tệ hơn.
Khi một người trưởng thành, bản thân sẽ nhận ra rằng mình không có ai để dựa vào ngoại trừ chính mình.
Tôi đã từng tự ti, thu mình và mất bình tĩnh vì mong đợi có ai đó ủng hộ tình cảm của mình và nói với tôi rằng người ấy cũng quan tâm đến tôi rất nhiều.
Sự phản nghịch của tôi trước đây đều là hy vọng cha mẹ Vân đến xin lỗi tôi.
Nhưng bây giờ có một nhóm người nói với tôi rằng tôi phải đạt được điều mình muốn.
Tôi trân trọng điều này trong lòng, cảm ơn mọi người đã cho tôi biết tôi nên làm gì.
Tôi nhìn bão bình luận với ánh mắt chứa đầy sự biết ơn và ấm áp, tưởng họ sẽ không nhìn thấy nhưng ai ngờ họ chỉ là không nói ra mà thôi.
9
Ngay sau đó, tầng năm và tầng gác mái trên lầu đã được dọn sạch sẽ, cả bức tường đều là cửa sổ kính trong suốt, một chiếc giường lớn được chạm khắc từ gỗ lê, thảm trải khắp sàn và một phòng làm việc chất đầy sách.
Nơi mà suốt hai năm qua tôi chưa từng đặt chân tới giờ đã thuộc về tôi.
Tôi ngồi trong phòng mình nhìn bão bình luận trước mặt.
[Được rồi, từ bây giờ hãy bắt đầu phản công nào!]
[Đúng vậy, chỉ khi phản công thì bạn mới có được những quyền lợi mà mình mong muốn.]
[Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện địa ngục cho cô, tốt nhất là trước khi vào học cô có thể nắm vững hết những bài học đã bỏ lỡ để giành được sự tán thưởng của mọi người trong bữa tiệc Trung thu sắp tới, giẫm Vân Lưu Mộng dưới chân.]
[Mấy chiêu trò giả vờ mất trí chỉ là thủ đoạn nhỏ thôi. Điều cô thực sự nên làm là khiến bản thân trở nên xuất sắc, xuất sắc đến mức không ai có thể bỏ qua ánh sáng của cô.]
Tôi nghiêm túc gật đầu, tôi hiểu rồi.
Bên cạnh tôi là rất nhiều cuốn sách tham khảo được các chị em trên bão bình luận giới thiệu cho, hầu như là những cuốn sách liên quan đến tài chính.
Cứ như vậy trong suốt hai tháng, tôi liên tục thức dậy từ lúc năm giờ sáng và bắt đầu học cả ngày cho đến mười hai giờ tối.
Cuộc sống của tôi tràn ngập việc học.
Trước đây tôi đã bỏ lỡ quá nhiều buổi học nên kiến thức thiếu hụt rất nhiều nhưng các cô gái ở trên bão bình luận cũng chưa bao giờ phàn nàn về tôi.
Họ tận tâm chỉ dạy tôi, ngay cả khi họ không thể lấy được thứ gì từ tôi.
Những bình luận của họ giống như không biết mệt mỏi, đồng hành ngày đêm để tôi có thể trở thành một người tốt hơn.
Tôi không kiềm lòng được mà hỏi: "Mọi người có muốn nhận được thứ gì từ tôi không?"
Người dạy ngữ pháp tiếng Anh cho tôi bỗng dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên rất nhiều bình luận cùng xuất hiện.
[Chúng tôi chỉ mong cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn.]
[+1, khi lần đầu tiên đọc tiểu thuyết, tôi đã nghĩ tại sao cô phải sống vất vả như vậy?]
[Bởi vì cô muốn ai đó yêu cô, nên chúng tôi đã ở đây.]
[Hahahahaha, cô là bông hồng do chính tay chúng tôi trồng đấy!]
Tôi lặng lẽ nhếch khóe môi, giống như tôi đang nhìn xuyên qua màn hình bình luận, nhìn thấy từng cô gái xinh đẹp ấy.
[Được rồi, không có thời gian đâu, vào học đi.]
Tôi gật đầu và bắt đầu lao vào việc học.
Những người trong biệt thự đã lo lắng về tôi suốt hai tháng, họ cho rằng tôi đã tỉnh ngộ và đang tìm cách trả thù bọn họ.
Trong số đó, Vân Lưu Mộng là người nghiêm túc nhất, cô ta hàng ngày ra ngoài gặp Bạch Phong để bồi dưỡng tình cảm, buổi tối lại cùng cha mẹ Vân ăn cơm lấy lòng, còn không quên khoe khoang rằng mối quan hệ của cô ta và Bạch Phong đang tốt như thế nào.
Cha mẹ Vân cũng đang chờ đợi hành động tiếp theo của tôi.
Nhưng không ai ngờ rằng tôi chỉ lặng lẽ ở trong phòng suốt hai tháng, cho đến khi khai giảng tôi mới bước ra khỏi cửa, mỉm cười nhìn cha mẹ Vân rồi đưa ra một đề nghị khiến mọi người đều sửng sốt.
“Bố, mẹ, con muốn thử thi nhảy lớp."
Cha Vân cau mày: "Con nói gì cơ?”
Mẹ Vân bày vẻ mặt không đồng tình: "Phán Nhi, con có thể đã mất trí nhớ nên không nhớ chuyện đã xảy ra trước đây, điểm số trước đây của con..."
Mẹ Vân còn chưa kịp nói hết câu, Vân Lưu Mộng bên cạnh đã nói: "Đúng vậy chị, điểm số trước đây của chị rất kém. Tốt hơn hết là không nên thử.”
Tôi phớt lờ Vân Lưu Mộng, nhìn cha Vân và nói: "Con là con của bố mẹ, sao con có thể học không tốt được?"
"Con không nhớ kỹ những việc trước đây, nhưng gần đây con đọc những cuốn sách mà trước đó đã học, con đều cảm thấy rất quen thuộc nên mới nảy ra ý tưởng này.”
Cha mẹ Vân nghe xong thì lời muốn nói đều bị nghẹn ở trong bụng.
Họ có thể phủ nhận những gì tôi nói không? Nếu phủ nhận thì không phải là đang phủ nhận gen của họ không tốt sao?
Cha Vân sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, cuối cùng ông ấy cũng nói: “Được rồi, bố sẽ giúp con liên lạc với hiệu trưởng về việc thi nhảy lớp. Tốt nhất con đừng làm cho nhà họ Vân phải xấu hổ. Nhân tiện, đây là thẻ căn cước của con."
Tôi cầm lấy và nhìn dòng chữ Vân Kì An trên đó.
Sau đó lại nhìn Vân Lưu Mộng trợn mắt nói: "Em gái, em có muốn cùng nhau thi nhảy lớp không?"
"Em chắc phải có thành tích học tập rất tốt mà phải không?"
Vân Lưu Mộng lắc đầu, cả người cứng ngắc: "Không, không cần.”
Cô ta lén nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Tất nhiên tôi biết Vân Lưu Mộng sẽ không thi nhảy lớp, bởi vì thành tích học tập của cô ta cũng chỉ ở mức trung bình, cô ta chỉ mãi quan tâm đến chuyện yêu đương mà thôi.
Đây là bước đầu tiên để chứng tỏ bản thân với cha mẹ Vân.
Tôi cảm thấy có hơi may mắn vì họ không sinh được con trai, tôi còn là đứa con duy nhất có quan hệ huyết thống với họ.
Chỉ cần tôi tốt thì bọn họ cũng cảm thấy tự hào hơn.
Suy cho cùng, dù Vân Lưu Mộng có hữu ích với họ đến đâu thì giữa bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống.
10
Ngày hôm sau là ngày 1 tháng 9.
Thật hiếm khi mẹ Vân tự mình đưa tôi tới trường học, trước đây mỗi lần mẹ Vân đến trường đều là do đi họp phụ huynh cho Vân Lưu Mộng.
Còn tôi thì sao?
Vì điểm của tôi quá tệ nên mẹ Vân thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm một gia sư để giúp tôi cải thiện điểm số, sau đó cũng ngại tham dự các cuộc họp phụ huynh cho tôi.
Trên đường đến trường, Vân Lưu Mộng có chút bất an.
Trường trung học của tôi là một trường trung học quý tộc, bao gồm Khoa Quốc tế và Khoa Nghiên Cứu, có liên thông với đại học.
Tôi và cô ta đều học khoa quốc tế, những người đi học ở đó đều là hội con nhà giàu.
Đối với nhóm con ông cháu cha này, bọn họ cũng có một bảng xếp hạng riêng.
Gia đình nhà họ Vân là gia đình giàu có thứ hai ở thành phố Vân Hải, cho nên những người vây quanh Vân Lưu Mộng hầu hết đều là những người đến từ các gia đình mở công ty bình thường, họ muốn hưởng lợi từ gia đình nhà họ Vân.
Cũng có những người xuất thân từ những gia đình giàu có như Vân gia, những người này giữ thân phận đặc biệt nên cũng không tiếp xúc nhiều với người bình thường, ngay cả những đứa con ngoài giá thú của một số gia đình giàu có cũng không thể bước vào giới thượng lưu của họ.
Đối với Vân Lưu Mộng, với tư cách là con gái nuôi của gia đình nhà họ Vân, có thể tưởng tượng được hậu quả khi danh tính thật sự của cô ta bị phát hiện.
Từ việc là cô con gái yêu quý của nhà họ Vân trở thành cô con gái nuôi, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Vân Lưu Mộng muốn nhảy ra khỏi xe.
Tôi thẳng lưng ngồi cạnh mẹ Vân, thong thả nhìn những dòng bình luận khích lệ đang nhảy trên màn hình.
Mẹ Vân khẽ cau mày nhìn Vân Lưu Mộng: "Con đang làm gì vậy? Cứ nhúc nhích giống như có bọ chét trên người vậy, con không thể ngồi yên giống như chị gái sao?"
Mặc dù mẹ Vân không nói thẳng nhưng Vân Lưu Mộng vẫn nghe hiểu, ý tứ ngoài lời chính là: con gái nuôi lại không quy củ như con ruột.
Khuôn mặt Vân Lưu Mộng tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười nũng nịu: "Con biết rồi mẹ."
Mặc dù Vân Lưu Mộng không muốn nhưng cuối cùng cũng đã đến trường.
Hiện tại đang là giờ học, mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, một số bạn trong lớp khi thấy tôi tiến vào thì ngẩng đầu nhìn tôi đầy tò mò, như thể đang thắc mắc tôi là ai.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng tôi ở lì trong phòng 2 tháng trời đã khiến tôi trở nên trắng hơn, hơn nữa dáng vẻ của tôi dưới sự hướng dẫn chăm sóc da của các chị em trên bão bình luận đã khiến tôi trông có vẻ ưa nhìn hơn, còn lộ ra chút xíu cảm giác tiểu thư hào môn.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn khác với cô gái da ngăm đen chỉ biết ủ rũ thu mình lại như trước đây.
Những người đó dường như còn không nhận ra tôi, cho đến khi một chàng trai đẹp trai cao ráo bước tới trước mặt chúng tôi lên tiếng chào Vân Lưu Mộng và mẹ Vân.
Là Bạch Phong.
Mẹ Vân cười trìu mến: "Là Bạch Phong à."
Bạch Phong lịch sự chào hỏi: "Dì, hôm nay dì đến đây để đưa Mộng Mộng đến trường phải không?"
Cậu ấy ngạc nhiên liếc nhìn tôi: "Đây là?"
Mẹ Vân nhìn Bạch Phong, rồi nhìn Vân Lục Mộng, tựa hồ đang cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng của Vân Lục Mộng: "Ồ, dì đến để làm thủ tục cho Kỳ An nhảy lớp."
Bạch Phong bối rối nhẹ nhàng hỏi lại: "Kỳ An?"
Mẹ Vân nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ, cười nói: "Đây là Vân Kỳ An, con gái ruột của dì, nó từng học ở thành phố Vọng Xuyên, năm nay mới chuyển đến đây để ở gần nhà hơn, cũng tiện cho dì có thể chăm sóc nó.”
Những học sinh trong lớp im lặng lắng nghe, bọn họ đều là những người thông minh.
Bọn họ đương nhiên nghe được hàm ý trong lời của mẹ Vân: Vân Kỳ An là con ruột của bà ta, cho nên Vân Lục Mộng đương nhiên không phải con ruột của bà ta.
Tôi im lặng không lên tiếng, cảm thấy có chút phức tạp.
Cố Phán Nhi, người từng bị ức hiếp trước đây đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của mọi người chỉ trong vài lời của mẹ Vân.
Vân Lưu Mộng cũng không dám lên tiếng, chẳng khác nào muốn nói thẳng với mọi người rằng: "Đúng vậy, trước đây tôi đã từng bắt nạt con gái ruột của nhà họ Vân."
Thái độ của người khác đối với tôi phụ thuộc vào thái độ của cha mẹ Vân đối với tôi.
Trước đây bọn họ khinh thường tôi, ngay cả người hầu trong nhà cũng có thể bắt nạt tôi, tôi còn coi Vân Lưu Mộng như một ngọn núi mà tôi không bao giờ có thể đẩy lùi, vậy mà bây giờ lại có thể giải quyết dễ dàng chỉ bằng vài ba câu nói.
11
Bạch Phong lưỡng lự, sau đó mỉm cười đưa tay về phía tôi: "Xin chào, tôi là Bạch Phong."
Tôi nhìn thấy trong mắt Bạch Phong còn có chút ám muội.
Vân Lưu Mộng ngay lập tức chen vào: "Bạch Phong, cậu đưa tớ đến gặp giáo viên đi, cặp sách của tớ nặng quá."
Mẹ Vân quay đầu lại nhìn cô ta, trong mắt bà ấy hiện ra tia cảnh cáo rất mạnh, nhưng Vân Lục Mộng lần đầu tiên không thèm nghe lời mẹ Vân nói, cô ta biết hiện tại cha mẹ Vân đã không còn đáng tin cậy nữa, cô ta phải ôm chặt cái đùi của Bạch Phong.
Tôi nhìn bàn tay còn chưa kịp rút lại của Bạch Phong, rồi nhìn vào bão bình luận trước mặt.
[An An! Mama không cho phép con yêu đương!]
[Đàn ông mà đáng tin cậy thì heo nái cũng có thể trèo cây rồi, bảo bối đừng để bị hắn ta lừa!!]
[Đừng rơi vào bẫy, tự cô có thể đạt được những gì mình muốn mà!!]
Trong mắt tôi hiện lên một nụ cười tinh nghịch, tôi giả vờ đưa tay ra, sau đó nhìn thấy bình luận càng điên cuồng hơn, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà mím môi mỉm cười, đưa tay lên vén tóc ra sau tai, nói: "Xin chào."
Sự nhiệt tình trong mắt Bạch Phong càng thể hiện mạnh mẽ, nhưng cậu ta không có cơ hội nói chuyện tiếp với tôi nữa.
Bởi vì hiệu trưởng đang đến đây.
Hiệu trưởng kính cẩn dẫn mẹ Vân và tôi đến phòng hiệu trưởng, nơi đã có vài giáo viên cấp ba đang đợi tôi.
“Em đã vượt qua kỳ thi nhảy lớp! Hiện tại em sẽ trở thành học sinh ban 1 của lớp 12.”
Mẹ Vân nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy phức tạp, giống như bà ấy cũng không ngờ rằng tôi thực sự có thể vượt qua kỳ thi.
Lúc trước bà ấy đồng ý với tôi chỉ là để giữ thể diện mà thôi, tôi nhìn qua là biết hiện tại bà ấy đang nghĩ gì, đại khái là tại sao trước đây tôi lại thi kém như vậy.
Nhưng nếu không có hy vọng thì làm sao chúng ta có thể mong đợi một đứa trẻ thiếu thốn tình thương có được động lực để phát triển?
Trước đây tôi quá tệ cho nên họ không muốn tốn công sức lo nghĩ cho tôi, cho rằng bọn họ chỉ cần có cô con gái nuôi là đủ.
Nhưng sau này có rất nhiều người đã dạy tôi cách để trưởng thành, cho phép tôi được sống thật với con người của chính mình, những gai nhọn làm tôi đau đớn trước kia đã hòa tan để tôi trở thành như bây giờ.
Có khó khăn không?
Đương nhiên rồi.
Cha mẹ Vân khẳng định sẽ trượt nếu tham gia cuộc thi khảo sát làm cha mẹ, bởi vì bọn họ chỉ muốn một người con kiếm được tiền.
12
Những ngày tiếp theo trôi qua như nước, mỗi ngày đều là học tập, hòa nhập với bạn học mới, học cách giải quyết công việc ở công ty với cha Vân.
Tất cả mọi chuyện diễn ra có vẻ suôn sẻ.
Chỉ có tôi mới biết tôi phải cố gắng bao nhiêu, chỉ có khi tiếp quản được Vân gia, tôi mới có đủ tự tin đối mặt với cha mẹ Vân.
Nhưng thỉnh thoảng kiếm chuyện với Vân Lưu Mộng khi buồn chán cũng không tệ.
Mỗi lần tôi giả vờ vô tình chào hỏi với Bạch Phong, Vân Lưu Mộng sẽ sốt ruột lo lắng lẽo đẽo Bạch Phong và liên tục nói những điều không hay về tôi.
Điều này càng khiến Bạch Phong chán ghét cô ta, đến mức bọn họ còn ầm ĩ chia tay trước buổi tiệc đêm Trung thu.
Các chị em trên bão bình luận vẫn hài hước như ngày nào.
[Đại tiểu thư, đến lượt tôi! Tôi học chuyên ngành thiết kế thời trang. Tôi có thể thiết kế một chiếc váy cho Vân Lưu Mộng, nó sẽ rách ngay khi nắm nhẹ và khiến cô ta xấu hổ trong buổi tiệc!]
Tôi giả vờ nghiêm túc gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô rồi."
[Không sao đâu, tôi sẽ là người hầu trung thành nhất của cô.]
Tôi cười ngặt nghẽo.
Có bình luận nhẹ nhàng nói: [Bảo bảo, thật tuyệt khi thấy cô cười hạnh phúc như vậy. Chúng tôi tự hào về cô.]
[Nếu chúng tôi không còn ở đây, cô phải sống thật tốt nhé.]
Nụ cười trên môi tôi dần nhạt đi: “Mọi người sẽ rời xa tôi sao?”
Bình luận đáp: [Ừ, giống như đàn chim trưởng thành, cuối cùng cũng sẽ rời tổ cha mẹ. Một ngày nào đó khi cô không cần chúng tôi nữa thì chúng tôi sẽ rời đi.]
Tôi giữ im lặng và không nói gì.
Tôi không muốn mọi người rời đi. Nhưng tôi cũng không muốn ích kỷ giữ bọn họ ở lại bằng cách giả vờ như mình vẫn còn chưa ổn. Đây không phải là điều mọi người muốn thấy. Họ đã hy sinh rất nhiều thời gian để giúp tôi tôi trở nên tốt hơn.
Tôi không thể ích kỷ làm lãng phí công sức của mọi người.
Bữa tiệc đêm Trung thu diễn ra nhằm mục đích giới thiệu thân phận thật của tôi ở Vân gia, ngay cả gia chủ của Phó gia, gia tộc đứng đầu thành phố Vân Hải cũng nhiệt liệt ủng hộ tôi.
Bởi vì trước đây khi tôi làm một vài giao dịch cổ phiếu của tập đoàn Vân thị với ông ấy, ông ấy cảm thấy hài lòng về tôi nên sẵn sàng giúp tôi có được vị trí đó.
Cũng trong bữa tiệc này, một sự kiện lớn đã xảy ra.
Vân Lưu Mộng được phát hiện đang ở trong phòng cùng với Bạch Phong.
Khi được phát hiện, cả hai đều khỏa thân nên mọi người đều đoán được đã có chuyện gì xảy ra.
Danh tiếng và cổ phiếu của Vân gia cùng Bạch gia nhanh chóng rơi xuống đáy.
Việc trẻ vị thành niên làm ra chuyện người lớn này là một tai tiếng trong giới thượng lưu, nơi mà phẩm giá là thứ rất quan trọng.
Chưa kể Bạch Phong và Lưu Vân Mộng trước đó đã ầm ĩ chia tay, hiện tại Bạch Phong lại đỏ mặt giận dữ chỉ vào mặt Vân Lưu Mộng mắng cô ta đã cố tình đánh thuốc mê hắn.
Vân Lưu Mộng thì khóc lóc nói mình bị cưỡng ép.
Trước mặt mọi người, hai người ầm ĩ cãi nhau mãi vẫn không có kết quả, ngược lại Vân gia và Bạch gia lại trở mặt thành thù.
Nhà họ Bạch bắt đầu tấn công vào các dự án của nhà họ Vân, họ không chỉ lấy đi những nhà cung cấp mà Vân gia từng hợp tác trước đây mà còn lấy đi một lượng lớn khách hàng của Vân gia khiến nhà họ Vân rơi vào nguy cơ.
Cha Vân tức giận đến mức nhập viện vì lên cơn đau tim, mẹ Vân nhìn Vân Lưu Mộng với sự căm ghét, bà ta không do dự mà đem gửi Vân Lưu Mộng đang mang thai đến Bạch gia.
Tôi nhìn tất cả mọi chuyện như một người ngoài cuộc, hóa ra gia đình hòa thuận có cha mẹ yêu thương mà tôi từng mong đợi lại mong manh như bong bóng nước trước những lợi ích của gia tộc.
Cha mẹ Vân sau này cũng không quan tâm đến Vân Lưu Mộng nữa, bọn họ chỉ hy vọng Bạch gia buông tha cho Vân gia.
Đáng tiếc hành động này lại thật sự chọc giận Bạch Phong, nhưng Vân Lưu Mộng là người cũng có chút thủ đoạn, cô ta liên tục dụ dỗ để mẹ Bạch Phong sinh thêm một bé trai, hiện tại cô ta ở trong nhà Bạch Phong với thân phận cũng rất kỳ quái.
Gia đình nhà họ Vân rơi khỏi danh sách gia tộc giàu có ở thành phố này và liên tục bị nhắm đến để chèn ép.
Trước sự tuyệt vọng của cha mẹ Vân, tôi đã đứng ra để tiếp quản Vân gia.
Tôi dựa vào kiến ​​thức mà các chị em trên bão bình luận dạy cho để học cách điều hành công ty, liên tục chỉ ngủ bốn tiếng trong nhiều ngày để đưa Vân thị thoát ra khỏi tình thế khó khăn hiện tại.
May mắn là các chị em trên bão bình luận đều là những người rất tài giỏi, họ chính là niềm tin của tôi, chỉ sau 5 năm, cuối cùng tôi đã vực dậy thành công tập đoàn nhà họ Vân và đồng thời lấy được bằng thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh.
Tôi đã thành công đẩy nhà họ Bạch đến bờ vực phá sản, bọn họ từ một gia tộc nhất nhì ở thành phố Vân Hải trở thành những người bình thường gánh trên lưng món nợ hàng trăm triệu.
Bạch Phong trốn ra nước ngoài, để lại Vân Lưu Mộng sống một cuộc sống khó khăn cùng con của mình.
Vân Lưu Mộng, người từ nhỏ đã sống một cuộc sống được nuông chiều, hiện tại phải trải qua những ngày tháng khó khăn thì có thể tốt được bao nhiêu?
Cô ta còn muốn đưa đứa trẻ về nhà họ Vân nhưng lại bị cha mẹ Vân đuổi ra khỏi nhà.
Giọng Cha Vân lạnh lùng: "Chúng ta nuôi mày nhiều năm như vậy, mày nên hài lòng đi, Vân Lưu Mộng, mày chỉ được ôm nhầm thôi, sao mày còn dám tìm tới cửa Vân gia?"
Vân Lục Mộng đứng bên ngoài cánh cổng, bởi vì cô ta sinh con và làm quá nhiều việc trong thời gian này nên nhìn như đã già đi 30 tuổi, cô ta nhìn cha mẹ Vân mà không thể tin được.
Tôi thờ ơ nhìn vở kịch đảo ngược này, bị Vân Lưu Mộng hét vào mặt như một kẻ điên: "Tại sao mày lại cười tao? Cố Phán Nhi tao nói cho mày biết, mày sẽ không được ch.ế.t tử tế đâu! Bọn họ có thể từ bỏ tao thì khi mày không còn giá trị sử dụng, mày sẽ là đứa tiếp theo bị bỏ rơi. Tao sẽ đợi mày!!!"
Tôi cụp mắt xuống và không nói gì.
Cha mẹ Vân nhảy ra nói thay tôi: "Nó điên rồi, đúng là một con sói mắt trắng, đuổi cô ta đi nhanh đi."
Sau đó cha mẹ Vân thận trọng nhìn tôi: "Kỳ An, con đừng nghe nó nói bậy, bố mẹ yêu con nhất.”
Tôi trợn mắt đáp: “Ừm.”
Bão bình luận nói đúng, hóa ra khi tôi có địa vị hơn ở Vân gia, tôi sẽ có mọi thứ trong tay, cha mẹ Vân đương nhiên sẽ trở thành một người cha người mẹ biết yêu thương con cái.
Chỉ cần Vân gia còn ở trong tay tôi, những gì Vân Lưu Mộng nói sẽ không xảy ra, dù sao bọn họ vẫn cần tôi cung cấp chi phí sinh hoạt.
Với sự giúp đỡ của người đứng đầu nhà họ Phó, tôi tiếp quản tập đoàn từ tay cha Vân, còn bí mật mua lại cổ phần rải rác từ các cổ đông nhỏ, dùng thủ đoạn nhờ nhà họ Phó ủng hộ và có được một số cổ đông cũ của Vân thị đứng về phía tôi.
Ngày lễ bàn giao, cha Vân nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp, giống như vừa hận vừa vui.
Nhưng cũng trong ngày hôm đó, tôi liền quyết định bán lại tập đoàn nhà họ Vân cho Phó gia.
Niềm vui trong mắt cha Vân ngay lập tức biến thành nỗi tuyệt vọng như muốn gi.ế.t chet tôi.
Tôi bán đi công ty mà ông ấy đã vất vả cả đời để phát triển.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thẳng lưng đứng trước mặt ông ta lạnh lùng nói: "Tôi chưa bao giờ bị mất trí nhớ."
Ngón tay run rẩy của cha Vân chỉ thẳng vào mặt tôi: "Nếu mà tao biết trước, nếu tao biết trước, tao đã để mày ch.ế.t trên núi."
Sự hận thù và những lời nói ác độc của cha mẹ Vân đã không còn có thể làm tổn thương tôi được nữa. Tôi không còn là cô gái khao khát tình yêu của gia đình giống như năm năm trước nữa.
Tôi mỉm cười đáp: "Giờ có hối hận cũng đã quá muộn rồi."
Tôi rời quê hương chỉ với một chiếc vali, rồi dùng số tiền bán nhà họ Vân để thuê đốt một màn pháo hoa hoành tráng ở Tháp Eiffel, đây là món quà cuối cùng dành cho các chị em trên bão bình luận.
Chúng tôi cùng nhau nhìn lên bầu trời đêm.
Họ cười đùa: [Cảm ơn cô gái. Đối với một kẻ tầm thường như tôi lại có người đặt cả ngọn tháp Eiffel để bắn pháo hoa cho tôi. Tôi thật sự cảm động quá!]
[Từ bây giờ tôi sẽ luôn đi theo đại tiểu thư!]
[Sau này nhất định phải hạnh phúc.]
Nước mắt tôi không tự chủ được mà rơi xuống, năm năm nay tôi coi họ như người nhà, nhưng lại không có bữa tiệc nào mà không tan, họ cũng có cuộc sống của riêng mình.
Sau màn pháo hoa này, họ sẽ rời đi, chúng tôi đều biết điều đó.
Dưới sự hướng dẫn và chứng kiến ​​của họ, tôi đã thay đổi từ một cô gái u ám, cô đơn và mộc mạc trở thành con người rạng rỡ và xuất sắc như ngày hôm nay.
Bọn họ nói đúng, tôi là bông hồng do họ nuôi dưỡng.
Nếu trước khi gặp họ, tôi chỉ có ác cảm tột cùng với thế giới này thì sau khi gặp họ, tôi bắt đầu chắp nối từng khoảnh khắc thú vị và ấm áp của thế giới.
Tôi không còn khao khát tình yêu nữa, mọi người đã dành cho tôi tình yêu tuyệt vời nhất trên đời.
Các chị em ở thế giới khác, tôi chẳng có gì để cho các chị em nhưng tôi sẽ cố gắng sống đến ngày cuối cùng, quãng đời còn lại tôi sẽ tìm đến những cô bé cần giúp đỡ và dạy các em cũng trở nên dũng cảm, cố gắng đấu tranh chống lại sự bất công trên thế giới này.
Trên đời còn có một loại tình yêu khác, không liên quan gì đến lợi ích tài chính, chỉ đơn thuần là chúng ta cùng giới tính hoặc cùng cảnh ngộ nên chúng ta giúp đỡ lẫn nhau và nương tựa vào nhau.
Tôi sẽ trở thành một người trong số mọi người trên bão bình luận và truyền lại tất cả những điều này cho những cô gái khác.
Tôi ngẩng đầu lên, thì thầm: "Mọi người cũng phải hạnh phúc nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.