Bây giờ Huyền Điểu rất hoảng hốt.
Là một đại yêu từng được quân chủ cung phụng, đứng trên vai Tạ Vô Diễn ngạo nghễ nhìn vô số yêu ma cúi đầu xưng thần, từng cùng muôn vàn tu sĩ chém giết tắm máu mà ra, theo lý mà nói, chưa có cái gì nó chưa từng nhìn thấy.
Cho nên lúc Thẩm Vãn Tình nói muốn đem nó đi hầm, Huyền Điểu chỉ khịt mũi coi thường.
Sao có thể có nhân loại cuồng vọng đến nhường này?
Nó đường đường là thần điểu!
Cho đến khi Thẩm Vãn Tình thật sự xách nó đến phòng bếp, mượn nồi của đầu bếp, hơn nữa còn ra vẻ bắt đầu nấu nước thêm đồ, thậm chí còn cắt sẵn cả củ cải trắng bay ra đó, Huyền Điểu đang bị bịt miệng: "Ưm ưm!!"
Đầu bếp đứng bên cạnh còn vui tươi hớn hở mà nhìn nó: "Con bồ câu này hoạt bát ghê!"
Huyền Điểu: Hỗn xược! Nói ai bồ câu đấy? Ta là thần điểu! Thần! Điểu!
"Ta cho ngươi chọn." Thẩm Vãn Tình nhìn nồi nước, liếc nó một cái, "Ngươi muốn cho thêm hành hay không thêm hành?"
Huyền Điểu: "?"
Cuối cùng, Huyền Điểu đã từng trải qua vô số lần sinh tử, khi nhìn nữ nhân có vẻ vô cùng yếu ớt trước mặt này, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.
Không được, nó đường đường là thần điểu, không thể chết ở nơi này.
Vì thế, nhân lúc Thẩm Vãn Tình quay đi, Huyền Điểu âm thầm dùng sức, ý đồ muốn tự cởi trói cho mình.
Nhưng khi tấn công Thẩm Vãn Tình lúc nãy, một đồng linh lực vô cùng vất vả mới có thể tích tụ được đã bị pháp khí đánh tan hết. Nó nỗ lực ngưng tụ tất cả sức lực trên người cũng chỉ có thể gỡ được mảnh dây vải đang buộc chập đôi cánh của mình ra.
Tất cả dây vải vẫn chưa được cởi hết, vì thế nó chỉ có dùng một cánh để vùng vẫy. Căn bếp bỗng chốc loạn xì ngầu.
Bùm bùm loảng xoảng.
Tất cả bát đũa chum vại chai lọ gì trong bếp cũng đều bị nó đụng phải rơi vỡ tung tóe.
Thẩm Vãn Tình thấy thế, bất đắc dĩ buông dao phay trong tay xuống, xắn tay áo lên đi bắt nó.
Một người một chim liên thủ, phòng bếp suýt nữa nổ luôn.
Đầu bếp thấy tình hình hơi sai sai, cả người đầy mồ hôi lạnh. Để có thể bảo vệ được phòng bếp của mình, hắn lặng lẽ đi cáo trạng với Phong Dao Tình.
Đến khi Dao Tình và Kỷ Phi Thần chạy đến, Thẩm Vãn Tình vừa lúc bắt được Huyền Điểu, cả người lấm lem đủ mọi loại gia vị.
Phòng bếp đã biến thành một bãi chiến trường, ngay cả bụi trên trần nhà cũng đang rơi xuống từng mảng.
Kỷ Phi Thần nhíu mày: "Vãn Tình, muội..."
"À... muội đang bắt bồ câu." Thẩm Vãn Tình ngẩn ra, nhanh chóng giấu Huyền Điểu ra sau lưng, giải thích: "Muội muốn nấu canh cho Phong tỷ tỷ."
Huyền Điểu tức giận đập cánh phần phật.
Ngươi mới là bồ câu! Cả nhà ngươi mới là bồ câu!
Phong Dao Tình hơi sửng sốt, nàng nhìn đầu bếp đứng bên cạnh bằng ánh mắt dò hỏi.
Đầu bếp sờ sờ đầu, nói: "Quả thực là như thế, Thẩm cô nương tới tìm ta mượn nồi, nói là muốn nấu canh cho Phong tiểu thư. Ta thấy thái độ của nàng chân thành, vì vậy bèn cho nàng mượn. Không ngờ rằng..."
Không ngờ rằng suýt nữa thì nổ luôn phòng bếp.
Kỷ Phi Thần cau mày, đang chuẩn bị nói gì đó lại bị Phong Dao Tình giơ tay ngăn cản.
"Nấu canh?" Nàng lặp lại một lần nữa.
Thẩm Vãn Tình gật đầu, nhân tiện còn đáng thương khịt khịt mũi một cái, tỏ vẻ chân thành: "Bời vì gần đây Phong tỷ tỷ vì chăm sóc muội mà lao lực quá nhiều."
Phong Dao Tình đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc.
Thẩm Vãn Tình không hề né tránh.
Sau một hồi, Phong Dao Tình cụp mắt, suy tư một lát,giọng nói cũng dịu đi: "Nếu như vậy, để ta tới giúp muội một tay."
Huyền Điểu vô cùng hoảng sợ mà mở to hai mắt.
Nó nhất định phải trốn khỏi nơi này!
Nói xong, nó nỗ lực mổ một phát thật mạnh vào ngón trỏ của Thẩm Vãn Tình.
Thẩm Vãn Tình bị đau nên nhíu mày, theo bản năng buông lỏng tay.
Huyền Điểu vẫy cánh, lao thẳng ra ngoài.
Cánh cửa phòng bếp cách nó ngày càng gần, nó sắp sửa được tự do rồi.
Mà đúng lúc này, nó lại đột nhiên đâm vào bả vai của một người, mạnh đến mức đầu váng mắt hoa.
Xong đời.
Huyền Điểu tâm như tro tàn.
Xem ra một thần điểu vĩ đại như nó, hôm nay sẽ chết trong tay người đàn bà độc ác này.
"Làm sao vậy?"
Mà đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên.
Huyền Điểu vừa kinh ngạc vừa vui mừng ngẩng đầu, lệ nóng khoanh tròng.
Điện hạ! Là điện hạ!
Được cứu rồi!
Tạ Vô Diễn rũ mắt quét qua con thú cưng đang chật vật dưới đất của mình, hơi dừng lại. Sau đó hắn vươn tay bình tĩnh túm lấy cánh của nó, đi vào trong phòng bếp, nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, cười nói: "Thẩm cô nương?"
Thẩm Vãn Tình chột dạ quay đầu đi, vẻ mặt: Ngươi đừng hỏi ta ta không biết không liên quan gì đến ta.
Sau đó Phong Dao Tình có lòng giải thích giúp cô: "Thì ra là Tạ công tử. Không có gì, đây là con bồ câu mà Thẩm cô nương bắt được, đang chuẩn bị hầm canh, không ngờ rằng hơi ầm ĩ một chút."
"Ồ!" Tạ Vô Diễn quét mắt qua con vật nhỏ kia, khóe môi hơi nhếch lên, đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình, duỗi tay giơ nó lên, "Nếu như vậy, Thẩm cô nương mau cầm lấy đi."
Thẩm Vãn Tình: "..."
Đây là đang uy hiếp.
Tuyệt đối là đang uy hiếp.
Thế này ai mà dám ăn thú cưng trước mặt chủ nhân của nó cơ chứ.
Huyền Điểu ra vẻ như bị thương rất nặng, nước mắt lã chã nhìn Tạ Vô Diễn ra sức đập cánh, cho dù đang bị bịt miệng không thể nói chuyện cũng có thể cảm nhận được nó đang cực kỳ đau đớn.
Nó định dùng đôi mắt nhỏ làm cho Tạ Vô Diễn cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của mình.
Điện hạ ngài không nhớ ta sao? Ta chính là linh sủng bảo bối năm đó từng cùng ngài sóng vai sa trường Tứ Hải Bát Hoang nghe thấy tên đều phải biến sắc đây mà! Tuy rằng phần nhiều thời gian đều là ngài đánh nhau ta đứng bên cạnh mói móc ngài, nhưng tình cảm giữa chúng ta vẫn vô cùng sâu đậm mà!"
Phong Dao Tình nhìn thoáng qua, nhẹ ồ một tiếng, sau đó cảm thán: "Xem ra này con chim này rất thích Tạ công tử."
Huyền Điểu vừa nghe, lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Kỷ Phi Thần thấy thế, lắc đầu, giơ tay vỗ lên bả vai của Thẩm Vãn Tình, khuyên nhủ: "Vạn vật có linh, nếu này con bồ câu này có linh tính như vậy thì đừng làm tổn hại đến tính mạng của nó."
Huyền Điểu gật đầu càng bạo.
Trước mắt sống chết còn chưa rõ, bồ câu thì bồ câu.
Cả chủ nhân và thú cưng đều ở nơi này, lại thêm hai vị nam nữ chính cầu tình cho nó, Thẩm Vãn Tình cũng không muốn tìm đường chết trước mặt mấy người này.
Cô khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Hay là phóng sinh nó đi?"
"Không cần." Tạ Vô Diễn cười, buông tay, huơ tay một cái, cởi trói cho Huyền Điểu.
Huyền Điểu lập tức nghiêng ngả lảo đảo mà bay lên, đứng trên vai hắn.
"Xem ra, nó với ta có duyên." Tạ Vô Diễn nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, ý cười trong mắt càng sâu, "Thẩm cô nương có ngại việc ta giữ nó lại không?"
Thẩm Vãn Tình: "... Không ngại."
Huyền Điểu đứng trên vai Tạ Vô Diễn nhìn có vẻ rất là kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn giương cái đầu nhỏ của mình lên, nhìn về phía Thẩm Vãn Tình trong mắt đầy vẻ khinh thường, ra vẻ: "Nngươi chết chắc rồi".
Thẩm Vãn Tình vô cùng hối hận.
Sớm biết như thế, cô nhất định sẽ đem nó đi nướng, bởi vì làm như vậy thì nhanh gọn biết bao nhiêu.
Sau đó Kỷ Phi Thần gọi Tạ Vô Diễn đi bàn bạc kỹ càng chuyện xuống núi bắt yêu.
Hai người sóng vai rời đi, nhưng Phong Dao Tình không hề vội vã. Nàng nhìn Thẩm Vãn Tình đứng bên cạnh, lại về phía mấy thứ đồ ăn đã được sơ chế xong đằng sau, tựa hồ là như đang suy tư gì.
"Thẩm cô nương." Phong Dao Tình cuối cùng cũng mở lời. Nàng mím môi, ngừng lại hồi lâu mới nhẹ nhàng nói hai chữ: "Đa tạ."
Nàng nói xong bèn xoay người rời đi.
[ Hệ thống nữ phụ: Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu, hòa hoãn quan hệ với Phong Dao Tình. ]
Thẩm Vãn Tình hơi giật mình, nhìn bóng dáng Phong Dao Tình đang rời đi, khẽ cười.
Phong Dao Tình tuy nhìn qua có vẻ lạnh lùng, thật là là một người dễ mềm lòng. Nhất Mộng Phù Hoa đã từng miêu tả nàng rằng: "Cho dù bị người ta lừa gạt bao nhiêu lần vẫn sẽ dùng lòng thiện lương để hồi đáp lại.", quả thật nàng đúng là một người trừ yêu có lòng từ bi chân chính.
Chính vì vậy mà trong nguyên tác nàng mới bị thương tổn hết lần này đến lần khác.
Tuy rằng lần này không thể diệt trừ Huyền Điểu thành công nhưng cũng may, trời xui đất khiến mà quan hệ của cô và Phong Dao Tình cũng đã khá lên.
Không thiệt.
Đêm xuống.
Vì tối hôm qua bị Tạ Vô Diễn tới cửa bái phỏng rồi uống trà giáo huấn cả đêm, lần này Thẩm Vãn Tình vô cùng cẩn thận mà khóa cửa lại, còn tiện tay cài chặt cửa sổ, thậm chí còn kiểm tra xem giếng trời* đã đóng kín hay chưa.
(*giếng trời là một cấu trúc lấy sáng hoặc cửa sổ, thường được làm bằng kính trong suốt hoặc mờ, tạo thành toàn bộ hoặc một phần không gian mái của một tòa nhà nhằm mục đích lấy sáng và thông gió vào ban ngày.)
Sau khi làm xong tất cả, cô mới yên tâm bò lên giường duỗi eo chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình rõ ràng cảm giác được phòng áp suất trong phòng đã thay đổi, trong nháy mắt bốn phía trở nên vô cùng yên lặng. Tiếng gió thổi làm lá cây kêu xào xạc ở bên ngoài cửa sổ đột nhiên dừng lại, mọi âm thanh đều tắt lịm càng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Ngay sau đó, ánh nến trong phòng đột nhiên được thắp sáng.
Cảm giác vô cùng quen thuộc này, tình cảnh vô cùng quen thuộc này, chẳng lẽ...
Thẩm Vãn Tình cứng đờ quay đầu nhìn lại, quả nhiên, bên cạnh cái bàn cách đó không xa, Tạ Vô Diễn lười biếng chống cằm, đôi mắt hơi cong, vẫy tay chào cô: "Thẩm cô nương, chào buổi tối."
Thẩm Vãn Tình nghẹn họng.
Lại tới nữa sao?
Đám yêu ma quỷ quái này buổi tối đều không cần ngủ hả?
Thẩm Vãn Tình nghĩ, bây giờ muốn nhắm mắt giả vờ ngủ cũng không kịp nữa, cô đành ngồi dậy, giọng nói bình thản: "Đêm nay Tạ công tử lại đến uống trà sao?"
"Không." Tạ Vô Diễn nói, "Để tìm hiểu về cuộc sống dân sinh, tu thân dưỡng tính, bồi dưỡng tình cảm giữa người với người, Tạ mỗ đành đến chỗ Thẩm cô nương học chơi cờ phi hành."
Câu này nghe quen ghê.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên hiểu được cái gì gọi là bê đá đập chân mình.
Khiêu khích đại ma vương sẽ không có kết cục tốt.
Cô không tình nguyện bước xuống giường, nghiêm mặt ngồi xuống trước mặt Tạ Vô Diễn.
"Ta cũng rất muốn dạy cho Tạ công tử, nhưng là ta cần có xúc xắc, không có xúc xắc thì..."
Vừa dứt lời, Tạ Vô Diễn giơ tay lên huơ một cái, cốt giới* lóe lên, hai viên xúc xắc lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.
(*một dạng không gian để trữ đồ)
Thiên Cương cốt giới, một trong những pháp khí của tu tiên giới, có để chứa vạn vật.
Thẩm Vãn Tình đã từng nhìn thấy rất nhiều kỳ trân dị bảo nên cũng không ngạc nhiên, nhưng cô vẫn cố giãy giụa thêm lần nữa: "Bàn cờ này hơi đặc biệt, ta phải đích thân vẽ mới được, nhưng ta không có giấy với bút."
Sau đó giấy với bút xuất hiện trước mặt cô.
Thẩm Vãn Tình: "Chúng ta cần có hai loại cờ có màu sắc khác nhau."
Sau đó liền có cờ.
Thẩm Vãn Tình: "Đã thế ta còn cần thêm một đĩa cổ vịt, một đĩa bánh hoa quế và bánh gạo nếp nhân hạnh nhân."
Lần này Tạ Vô Diễn không đem biến ra đồ vật nữa, hắn chống cằm nhìn cô, tung tung hai con xúc xắc trong tay, ánh mắt uy hiếp.
Thẩm Vãn Tình lập tức chịu thua, thành thật dựa vào bàn, ngoan ngoãn bắt đầu vẽ bàn cờ: "Được rồi, thật ra không cần những thứ đó."
Đáng ghét, biến không biến ra được đồ vật thì bắt đầu dùng ánh mắt dọa người khác.
Sau khi vẽ xong, cô đẩy tờ giấy về phía trước, chỉ vào bốn góc: "Bây giờ mỗi người có bốn quân cờ, khi nào tung xúc xắc được lục thì mới có thể đặt một quân cờ của mình lên bàn cờ, sau đó dựa theo con số mà mình tung được đi về phía trước, ai đưa tất cả quân cờ của mình về đích trước thì thắng."
Sau đó, Thẩm Vãn Tình làm mẫu tung xúc sắc trước.
Là một.
Thẩm Vãn Tình nắm xúc xắc qua cho hắn: "Tới phiên ngươi."
Lúc Tạ Vô Diễn nhận lấy xúc xắc, vẻ khinh thường trong mắt hắn vô cùng rõ ràng, mấy chữ: "Chỉ vậy thôi?" viết chềnh ềnh trên mặt.
Thẩm Vãn Tình chống nạnh: "Đừng nhìn quy tắc đơn giản mà khinh, may mắn cũng là một loại thực lực đấy."
Tạ Vô Diễn không nói gì, chỉ tùy tiện ném một cái.
Lục.
Người này may mắn ghê đấy nhỉ?
Nửa nén hương sau, Thẩm Vãn Tình phát hiện ra có gì đó sai sai.
Đây không phải vấn đề ở may mắn.
Nếu không thì tại sao từ đầu đến giờ Tạ Vô Diễn tung lần nào cũng là lục, liên tiếp ba quân cờ đều về đích rồi, mà lần nào cô tung cũng chỉ ra một, đến bây giờ một quân cờ cũng chưa xuất nổi. Tuy rằng Tạ Vô Diễn ép cô chơi cờ, nhưng thể nghiệm cảm giác trò chơi này của cô quả thật quá kém.
Đệch.
Suýt thì quên mất, đây là Tu Tiên giới, làm gì có cái gì gọi là may mắn, tất cả đều có thể gian lận.
Thẩm Vãn Tình lòng đầy căm phẫn, vỗ bàn đứng lên: "Không thể dùng linh lực khống chế xúc xắc, như thế là gian lận."
Nhưng một thoáng đụng đến ngón trỏ của Tạ Vô Diễn kia, Thẩm Vãn Tình bỗng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo dị thường của hắn.
Chỉ là một ngón tay thôi lại có thể lạnh đến mức làm cho người ta cảm nhận được cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền vào tận xương cốt, dòng khí hỗn loạn còn chưa kịp thu hồi giống, da thịt đau như vừa bị dao rạch vài đường vậy.
Vậy nên, cho dù là bị phong ấn hơn một nửa yêu lực, sức mạnh của Tạ Vô Diễn vẫn khủng bố như vậy sao?
Tạ Vô Diễn nhìn tay Thẩm Vãn Tình.
Chỗ bị Huyền Điểu mổ bị thương ở ngón trỏ đã mắt đầu kết sẹo.
Hắn bình thản ngẩng đầu nhìn cô: "Ừ."
Giọng điệu vô cùng có lệ.
Thẩm Vãn Tình tức giận muốn nắm lấy đầu hắn mà lắc, nhưng cuối cùng vẫn là nhát gan, đành nuốt cục tức này xuống, lại ngồi xuống chỗ của mình, cầm lấy xúc xắc ném thêm lần nữa.
Là một.
Chắc chắn có vấn đề.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Vô Diễn: "Huynh đừng có nhìn."
Tạ Vô Diễn cụp mắt quay đi.
Thẩm Vãn Tình lại ném.
Vẫn là một như cũ.
Thẩm Vãn Tình tuyệt vọng, quyết định gian lận một lần.
Vì thế cô vươn tay lật con xúc xắc về mặt lục, sau đó vờ như không có chuyện gì mà ngồi thẳng như cũ: "Được rồi."
Tạ Vô Diễn quay người lại nhìn con xúc xắc rồi lại ngẩng đầu nhìn cô.
"Ta ném ra lục thật mà." Thẩm Vãn Tình bị hắn nhìn chăm chú thành ra hơi chột dạ, giọng nói cũng nhỏ dần: "Huynh dùng ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn ta làm gì, huynh cũng đâu nhìn thấy tận mắt đâu. Hơn nữa huynh đã ném được nhiều lục như vậy rồi, ta mới tung được một con mà cũng xét nét, đồ keo kiệt."
Tạ Vô Diễn đương nhiên có thể nhìn ra được Thẩm Vãn Tình đang chột dạ.
Mỗi lần nàng nói dối đều như vậy, sẽ vô thức nói rất nhiều, giống như một con chim sẻ không sợ chết bay vòng vòng quanh hắn, ríu rít lải nhải lầu bầu.
Nàng quả thực rất thú vị.
Lá gan của nàng nhỏ hơn so với suy đoán của hắn, nhưng cũng lớn hơn so với tưởng tượng của bất cứ người nào.
Tạ Vô Diễn không vạch trần nàng, chỉ bình tĩnh cầm lấy xúc xắc để trong lòng bàn tay nghịch nghịch một lúc, sau đó nhẹ nhàng tung lên.
Từ đây thế cục bắt đầu biến chuyển nghiêng trời lệch đất, Thẩm Vãn Tình liên tục tung ra sáu.
Sau khi đưa tất cả bốn quân cờ của mình về đích, Thẩm Vãn Tình sung sướng, cảm thấy cuộc đời bỗng thật tươi đẹp: "Ta giỏi ghê."
Tạ Vô Diễn hỏi ngược lại: "Tại sao bây giờ Thẩm cô nương lại không nghi ngờ nữa?"
Thẩm Vãn Tình kiêu ngạo khoanh tay: "Xem huynh nói gì này, tung được một loạt lục là chuyện quá là bình thường luôn."
Mấy ván cờ đi qua, đêm càng khuya.
Thẩm Vãn Tình ngáp liên tục mấy cái, gục trên bàn, chết lặng ném xúc xắc.
Buồn ngủ quá.
Thậm chí cô còn nghĩ có khi nào đây là chiêu thức tra tấn mà Tạ Vô Diễn tự nghĩ ra hay không. Ép cô chơi cờ làm cho cô không ngủ được, sau đó nhân lúc cô sơ sẩy giết chết cô.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, cảm giác mệt mỏi ngày càng tăng lên, cảm giác buồn ngủ cũng ngày càng rõ ràng. Mí mắt của cô nặng như rót chì, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.
Hủy diệt đi.
Thích chém thích giết gì thì tùy, dù sao thì bây giờ cô chỉ muốn ngủ thôi.
Thẩm Vãn Tình nghĩ vậy xong thì gục đầu ngủ luôn.
Tạ Vô Diễn khoanh tay, dựa lưng vào ghế, cảm thấy hơi buồn cười.
Rõ ràng nàng biết rõ thân phận của hắn, còn có thể yên tâm ngủ ngon như vậy.
Rõ ràng nàng là một người rất yêu mạng sống của mình, thì ra cũng có lúc không biết sợ chết như vậy.
Nhìn nàng vô cùng đơn thuần thiện lương, nhưng lúc rút dao đâm người lại dứt khoát quyết đoán hơn bất cứ người nào.
Thiên Cương cốt giới lại lóe sáng, Huyền Điểu vẫy cánh nhảy ra ngoài.
"Chính là nàng chính là nàng! Nàng ta nắm lông của ta, nhét vải vào miệng ta, muốn đem ta đi hầm canh, còn gọi ta là bồ câu nữa!" Huyền Điểu vừa mới bay ra đã liến thoắng lên án, hùng hổ bổ nhào về phía Thẩm Vãn Tình.
Tạ Vô Diễn cụp mắt, con xúc xắc đang kẹp giữa hai ngón tay hắn đột nhiên bị bóp nát.
Một ánh hồng quang cùng với nội lực mạnh mẽ bắn ra bốn phía.
Nhưng cho dù sức mạnh trong phòng có khiến người ta khiếp sợ như thế nào, nhìn từ bên ngoài, toàn bộ căn phòng vẫn vô cùng yên lặng, không hề có gì bất thường, giống như bị một màn chắn vô hình bao phủ, tất cả động tĩnh đều bị giấu vào trong màn đêm.
Huyền Điểu bị ánh hồng quang này làm cho choáng váng, nước mắt nước mũi lừa lưa bay về, đáng thương nói: "Điện hạ."
"Nói nhỏ chút." Tạ Vô Diễn vươn ngón trỏ vén lấy một lọn tóc của Thẩm Vãn Tình quấn quanh đầu ngón tay: "Nếu đánh thức nàng ấy rồi, ngươi rảnh rỗi ngồi chơi cái thứ cờ nhàm chán này với nàng sao?"
Huyền Điểu nghẹn họng.
Điện hạ chỉ quan tâm nữ nhân này có bị thức giấc hay không mà không thèm quan tâm xem thú cưng quý giá của mình rốt cuộc có bị đau hay không.
Nữ nhân này quả nhiên là hồng nhan họa thủy!
"Linh lực của ngươi khôi phục rồi sao?" Tạ Vô Diễn liếc Huyền Điểu một cái, đột nhiên hỏi.
Huyền Điểu sửng sốt, bây giờ mới phát hiện ra linh lực bị phân tán lúc trưa không biết đã tụ lại từ lúc nào: "Hình như đã khôi phục một chút rồi ạ... Nhưng tại sao lại nhanh như vậy được?"
Tạ Vô Diễn quay đầu, cầm lấy tay phải của Thẩm Vãn Tình.
Vết thương nơi đầu ngón trỏ hiện ra rất rõ ràng.
Có lẽ ngay lúc mổ vào tay Thẩm Vãn Tình, Huyền Điểu cũng đã nuốt phải một ít máu của nàng.
Đầu ngón tay của Tạ Vô Diễn dừng lại trên mu bàn tay của Thẩm Vãn Tình, nhẹ nhàng cắt một đường.
Một giọt máu lăn xuống, nhưng tốc độ rơi vô cùng chậm.
Hắn duỗi tay tụ một ít linh lực, chạm vào giọt máu kia.
Trong chớp mắt, giọt máu kia đột nhiên bốc cháy rồi thình lình nổ tung.
Tạ Vô Diễn kinh ngạc một hồi, hơi hơi nhăn mày, cuối cùng như hiểu ra cái gì mà cười khẽ một tiếng.
Xem ra, máu của nàng còn đặc biệt hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Huyền Điểu đột nhiên bay lên, giọng nói vô cùng kinh ngạc: "Đây là...!"
"Ừ." Tạ Vô Diễn thu ánh mắt sắc lẹm lại, giọng nói bình thản: "Giống như ngươi đang nghĩ vậy."
"Điện hạ, nếu như vậy, người này không nên giữ lại." Huyền Điểu đứng trên vai của Tạ Vô Diễn, ra sức kích động hắn: "Nhỡ đâu về sau..."
Tạ Vô Diễn không đáp lại nó, hắn nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, sau đó vươn tay đặt lên cổ nàng.
Chỉ cần thoáng tụ lực một cái là hắn có thể rạch ra một đường sâu đến tận xương.
Nhưng hắn lại không hề ra tay mà rút tay về, đứng dậy: "Chúng ta phải đi rồi."
Huyền Điểu vẻ mặt đau khổ như ruột gan vừa đứt thành từng khúc, đáng thương lăn qua lộn lại trên nền nhà: "Quả nhiên, điện hạ, nàng ta là người quan trọng trong lòng người đúng không?"
"Cứ coi là như vậy đi." Tạ Vô Diễn lười biếng, trả lời một câu có lệ: "Nguyên liệu để đúc kiếm đương nhiên rất quan trọng, cần phải nuôi thật kỹ."
Đúc kiếm?
Đôi mắt của Huyền Điểu một lần nữa sáng lên ngọn lửa hy vọng.
Quả nhiên, nữ nhân này chẳng qua chỉ là một công cụ thôi.
Nó mới là thứ quan trọng nhất trong lòng điện hạ!
(Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)