Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích

Chương 104: Sư tôn, ôm một chút (4)




Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua từng đợt như dao cắt, sơn môn cao ngất ngưởng,
Gió lốc thổi mạnh, tuyết che tầm mắt, vùi lấp phong cảnh,
Ở cách đó không xa, là doanh trại đại bản của ma tộc,
Một con đường chạy dài vắt ngang qua rừng, nhìn không thấy điểm cuối, hai bên đầy rẫy những căn lều to nhỏ, đèn lồng một đoàn thắp sáng bằng ma chơi màu xanh lãnh lẽo, rực rỡ xen kẽ nhau, những quỷ vật, yêu tộc đa chủng loại chạy loanh quanh, nghe thấy tiếng gào thét lộn xộn cùng tiếng bước chân rối loạn truyền đến, phi thường náo nhiệt nhưng lại thập phần quy củ...
Ở một căn lều màu trắng rộng rãi, sạch sẽ nhất nằm tại trung tâm,
Bốn phía xung quanh, cỏ hoa xơ xác, cây cối trơ trụi,
Bên trong vô cùng yên lặng, so với sự ồn ào náo động ở bên ngoài cách nhau vạn dặm, mọi thứ xung quanh đều bóng loáng sạch sẽ, chỉnh tề thanh khiết vô cùng,
Một tên yêu tộc nhỏ có cánh vén lên màn lều đi vào, nhón chân rất nhẹ đến gần, tay mang theo một cuộn giấy da cũ, cẩn thận đặt lên bàn, trải ra, cúi đầu rất thấp,
"Chủ thượng, phía dưới đưa lên thông tin."
Sau tấm rèm lụa, có bóng hình thấp thoáng, vạt áo đen quét qua tầm mắt,
Hắn phẩy nhẹ tay, yêu tộc kia dạ một tiếng liền lùi nhanh ra ngoài,
Chốc lát sau, thân ảnh hơi lay động, bước tới bàn gỗ nhấc mảnh giấy lên xem qua một lượt. Sau khi xem hết, từ trong tay bùng lên ngọn lửa màu đen, thiêu rụi không còn một mảnh,
Giọng nói có chút khàn vang lên, bóng hình kia cười lạnh một tiếng,
"Vương tôn thượng, hửm?"
Ngoài lều, ánh đèn ma chơi bập bùng le lói, mờ mờ ảo ảo...
...
Trời đã gần trở sáng, một vạt nắng lấp lánh thoáng qua chiếu rọi vào căn phòng, chỉ lát sau ánh dương chói lọi đã bao trùm cả đỉnh núi,
Trong một tiểu viện nằm giữa rừng trúc,
Ánh đèn chao nghiêng, lão nhân huyền bào ngồi trước chiếc bàn gỗ dài, trên gương mặt lộ rõ sự ưu tư, giữa chân mày lấp đầy sầu lo hiếm thấy.
Mọi người trấn thủ ở Thiên Sơn này không lui cũng không tiến đã được hai ngày có lẻ, mà nguyên nhân lớn nhất là do Vương thượng bị hôn mê sâu, thân thể suy kiệt, sau khi tỉnh lại được, ra ngoài một lát liền gặp ma tộc, thành công bất tỉnh lần nữa, mãi tới giờ này vẫn chưa tỉnh dậy.
"Ma tộc đã vậy quanh chân núi rồi, chuẩn bị công lên đây. Tình hình không khả quan cho lắm."
Huyền Hoa ngồi một bên rũ mắt im lặng, đang muốn lên tiếng thì trưởng lão đã cướp lời,
"Huyền Hoa tôn thượng, một mình ngài liệu..."
"Ta lo được."
Thấy vẻ mặt kiên nghị này của Huyền Hoa, trưởng lão hơi nhíu mày buông tiếng thở dài, đứng lên, chỉ vào địa điểm giao chiến trên bản đồ,
"Nếu có thể, thật ra chúng ta có thể tạm cầu hòa, nhưng ma tôn bên kia không chắc sẽ đồng ý."
"Không sai, trước đối thủ như quỷ vương và ma tộc, đi sai một bước chính là thua cả ván cờ."
"Vậy... còn một cách, chúng ta có thể cho người đàm phán, đề nghị tổ chức đấu lôi đài quyết định thắng thua. Miễn cho đầu rơi máu chảy?"
Nghe tới đấu lôi đài, sắc mặt Huyền Hoa thoáng thay đổi, ngước mắt lên nhìn ông, gật đầu thấp giọng,
"Được."
"Bên phía điện Mộc Khuê có Bạch Ngôn tôn thượng nhận lời giúp, nhưng ngài ấy chỉ chuyên về thảo dược làm thuốc, khả năng chiến đấu cũng không mạnh lắm. Tất cả đành phải trông cậy hết vào điện Hàn Khiết."
Huyền Hoa không biết ý của trưởng lão, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt của trưởng lão lướt qua nam tử, lắc đầu nói,
"Hỗn chiến trước sau gì cũng xảy ra, thôi thì nhận mệnh vậy. Ma tộc tự tung tự tác bấy lâu, rốt cuộc cũng nên đối diện rồi."
Bạch y nam tử nghiêm túc nhìn trưởng lão, cảm thấy hình như ông còn lời muốn nói, nhưng trưởng lão lại không hề có ý định nói rõ, hai người nói tới đây thì đã có người bước vào báo cáo tình hình chiến đấu bên ngoài.
Hôm nay đã xảy ra biến động, tất cả đồ đệ đều cố gắng trấn thủ, ma tộc công kích vài lần, nhưng lực không quá mạnh, giống như còn đang cân nhắc. Ma tôn vẫn chẳng chịu ló mặt ra, chỉ ở phía sau phái người tới tấn công thăm dò ba lần bốn lượt.
Nghe một đồ đệ báo lại tình hình chiến cuộc phòng thủ bên ngoài, trưởng lão bèn cau mày nói với hắn vài câu, sau đó cầm lấy kiếm trên bàn,
"Chẳng hay tình trạng của Vương thượng hiện thời ra sao?"
Nhắc tới Vương Cẩm Hề, ánh mắt Huyền Hoa lại tối xuống, lắc đầu ủ rũ,
"Ai... Vẫn chưa tỉnh lại." Cũng chẳng ai đoán được tới bao giờ nàng mới tỉnh lại.
Trưởng lão nghe Huyền Hoa phát ra câu này thì thở dài,
"Vất vả cho ngài rồi."
Huyền Hoa soạt một cái mở quạt ra, cười đáp,
"Ta sẽ tận lực."
Trưởng lão cũng không phản ứng gì, gật đầu, phất phất tay đóng cửa lại.
Trong hoàn cảnh như vậy, người kia vẫn mang theo bộ dáng trấn định, ung dung nhàn nhã, đến cùng hắn nghĩ sao, chẳng ai hiểu nổi cả.
Mà người hiểu cái vị thâm hiểm khó lường đó nhất, chỉ có mỗi Vương thượng đại nhân...
...
Điện Nguyệt Thiền,
Huyền Hoa tay bưng một chậu nước trong cùng khăn sạch, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào,
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nữ tử vẫn nằm yên trên giường bất động, sắc mặt tái nhợt,
Huyền Hoa thầm than thở trong lòng vài tiếng, tiến đến ngồi xuống bên mép giường, đặt chậu xuống bên cạnh rồi thấm ướt khăn lau mồ hôi lấm tấm trên trán cho Vương Cẩm Hề một cách cẩn thận, sau đó dọn dẹp phòng ốc sơ qua một lượt, cho đến khi căn phòng sáng bóng,
Bạch y nam tử tâm ý viên mãn nhìn thành quả lao động, hài lòng rút quạt ra phẩy vài cái, tiêu dao nở nụ cười mãn nguyện,
Chợt thấy sau lưng một trận rét lạnh, lập tức quay đầu,
Vương Cẩm Hề đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên giường nhìn về phía này,
Nét mặt nàng có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhiều thêm mấy phần kiêu ngạo cùng lạnh lùng, ánh mắt hàm chứa linh quang lưu động sắc bén, chỉ nhấn mạnh từng chữ,
"Ta đói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.