Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích

Chương 111: Sư tôn, ôm một chút (11)




Mi dài lay động vài cái, mắt phượng chớp vài lần rồi nặng nề mở ra.
Số 23 chật vật thở dốc, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, cổ họng cũng khô rát rất khó chịu, hận không thể nôn ngay được.
Mái tóc đen tuyền, suôn mượt như lụa lúc này trở lên rối loạn, che phủ tầm mắt.
Thiếu nữ trên đất mặc một bộ thường phục màu đỏ sậm như máu, đai lưng lỏng lẻo, hai tay phủ trong tay áo bào rộng rãi bị xích lại bằng những xích sắt lớn dán đầy bùa chú.
Ngay cả hai chân lẫn cũng bị xích, trên tường đầy rẫy những bùa chú quái dị.
Còn đang mở to mắt, cố gắng nhìn kỹ không gian xung quanh, lại nghe cửa sắt dày nặng kẹt một tiếng chói tai, có người bước vào.
Thiếu niên một thân y phục đen tuyền, da thịt trắng hơn tuyết, cẩm bào thêu đồ án tinh xảo kì lạ, dung mạo yêu nghiệt, mị hoặc tựa hoa anh túc trong đêm đen, khiến người ta điên đảo.
Đáy mắt đen như mực, vừa thấy nàng thì lung linh phản chiếu ngân mang lấp lánh, chỉ tiếc lúc này Số 23 không còn tâm trạng thưởng thức nó.
Ánh mắt nàng lạnh đi, nữ tử đưa tay xoa xoa ngực, kiềm chế cơn giận dữ đang cuộn trào trong đáy lòng, kêu một tiếng mở lời trước,
"Nghiệt đồ."
Liên Tử trầm mặc một lúc. Nhưng chỉ được một lát, khóe môi hắn mỉm cười ngọt ngào, thật cẩn thận quan sát nàng, đưa tay vén tóc mai ra phía sau, động tác tỉ mỉ lại ôn nhu,
"Ừm, sư phụ..."
"Ta quá dung túng ngươi rồi."
Giọng nói của nàng có hơi trào phúng, thần sắc không một tia dao động.
Thiếu niên im lặng không đáp lại, lại khiến nữ tử ngẩng đầu lên, nét mặt có phần kinh ngạc.
Chỉ thấy hắn ngẩn ngơ ngồi đó, đôi mắt ửng đỏ chăm chú ngắm mình. Hắn hít sâu vài hơi cố gắng đè nén cảm giác đau đớn, mãi sau mới yếu ớt cười nói,
"Nhân gian trong mắt ta thật xấu xí, dơ bẩn. Thế nhưng, chỉ cần có người, rốt cục lại vẫn rất xinh đẹp. Dư chấn của trận lôi đài khiến ta bị áp chế tu vi, phải tạm thời ẩn xuống. Người biết ta là ma tộc, lại không vạch trần. Hiểu được tình cảm của ta, vẫn chọn cách dửng dưng đối mặt. Chuyện ngày hôm nay bất quá là người không cho ta lựa chọn... Sư phụ."
Thanh âm ngọt ngào tràn đầy lòng tín nhiệm và sự lệ thuộc, nhất thời làm lồng ngực Số 23 nóng lên.
Nàng duỗi tay, xích sắt khua loảng xoảng trên đất, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa,
Chát!
Liên Tử ngẩn ngơ, cũng không buồn quan tâm gương mặt bị tát đến đỏ ửng, ngón tay thon dài xinh đẹp xoa nhẹ lòng bàn tay thiếu nữ. mềm giọng nói,
"Sư phụ, cẩn thận chút, đừng để đau tay."
Số 23 "..." Có bệnh tìm bác sĩ, đừng tìm ta!!!
Thấy nàng trừng mắt vô cùng phẫn nộ, khóe miệng Liên Tử hơi cong lên,
Quả thực quá ngang ngạnh...
Thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo kia, lại thở dài.
"Không sao, chỉ cần tên kia chết đi. Sư phụ vĩnh viễn sẽ chỉ nhìn một mình ta rồi."
Trong lòng Số 23 lộp bộp một tiếng, mờ mịt, nói rất chắc chắn,
"Huyền Hoa?"
Thiếu niên không khỏi lắc đầu một cái, xoa xoa thái dương, lại lãnh đạm mở miệng,
"Sư phụ à, thông minh quá thực sự không tốt. Nhưng người đoán đúng mới chỉ một nửa."
Lại nhớ tới gương mặt thanh lệ của Huyền Hoa, nụ cười trên mặt Liên Tử càng thêm điên cuồng,
"Ngày mai thôi, toàn bộ nhân tộc cũng sẽ vùi thây theo hắn. Ta sẽ đối đãi với người thật tốt, sư phụ."
Sau đó phất tay áo liền rời đi, cửa sắt nặng trịch lại từ từ đóng chặt.
Số 23 kéo kéo xích sắt, vẻ mặt ủ rũ không vui.
Một câu sư phụ, hai câu sư phụ, đoán chừng đã nhập ma rồi.
Nàng vốn đang buồn bực vì không có động tĩnh gì, hôm nay xem ra, vẫn là nàng dự đoán không sai.
Nhị Tam [ Ký chủ, ngài không lo lắng sao? ]
Lo lắng, ta có gì phải lo lắng?
Náo nhiệt như vậy, không phải càng tốt hơn sao?
Đồng tử ánh lên sắc đỏ yêu dị, thiếu nữ câu môi cười khẽ.
Cùng lắm cứu Huyền Hoa đi trước, đám người kia, lại cùng nàng không có quan hệ.
Suy nghĩ một lúc, cứ làm vậy đi.
Nhị Tam [... ] Ác ma tâm cũng không lạnh bằng ngươi.
Thiếu nữ tùy ý rũ ống tay áo, cười nhẹ, như có như không,
Xích sắt tự động bung ra, rơi loảng xoảng trên đất.
Nội đan trong người đã tan biến gần hết, có lẽ có thể cầm cự được đến cuối ngày mai đi.
Sinh lão bệnh tử, nói cho cùng cũng chỉ là trăm vị nhân sinh. Để nó yên tĩnh trôi qua, còn không bằng náo loạn một chút.
...
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng. Chân trời đã vang lên tiếng gầm dữ dội, xé toạc không khí.
Quân đoàn yêu ma hùng hậu dần xuất hiện, một đường quét sạch, đánh về núi Thiên Sơn, không thể cản phá. Ma thú dẫn đầu, yêu tộc kích động, hưng phấn hò hét theo sau.
Bọn chúng có thuật pháp huyễn ảo, khả năng phòng thủ tốt, tấn công lại vô cùng nhanh, chính xác và sắc bén.
Toàn bộ đỉnh Thiên Sơn bị một kích này làm cho bất ngờ, không kịp chuẩn bị để ứng chiến, chỉ có thể trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn người đánh tới.
Chênh lệch cả về sức mạnh lẫn số lượng làm cho cuộc chiến này hoàn toàn nghiên về một phía ngay từ lúc bắt đầu.
Dưới sự chỉ đạo của ma tôn Liên Tử, toàn bộ đỉnh Thiên Sơn hoàn toàn đả bại, không cách phản kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.