Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích

Chương 122: Hành sự tùy tâm (9)




Sau tiên tộc, ma tộc nối đuôi trở thành phế tích.
Bình minh dần hé, soi rạng thực trạng thảm khốc trên lục địa ma tộc.
Thiếu nữ mặc hồng y, tay cầm một khẩu súng nhuộm đỏ như máu, đứng giữa nơi thi thể đầy đất. Nàng dẫm lên đống hỗn độn mà tới, nỗi khát máu và điên cuồng nơi đáy mắt cũng lộ ra không chút che giấu.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, Số 23 hồi lâu sau mới chớp mắt một cái, tiếp đó trấn định thong dong, nhấc chân đi về một phường hướng. Tất cả cảnh vật theo từng bước của nàng đều lùi ra phía sau.
Thanh âm lanh lảnh như chuông reo, mang theo nồng đậm hàn ý,
"Đừng trốn nữa."
Thiếu niên chậm rãi bước ra từ trong góc khuất, đầu cúi gằm. Vừa nhìn thấy nàng liên ngây ra, nhìn chằm chằm vào đối phương, giống như không hề quen biết vậy.
Từ trước đến giờ, toàn là lừa gạt...
Những cái chết kia, những lần hi sinh kia, căn bản đều là vở kịch bày ra cho hắn nhìn.
Mất càng nhiều thì tình cảm càng sâu đậm, càng muốn nắm chặt không buông sao?
Hắn nhìn người kia một lần rồi lại một lần chết đi, thống khổ cùng hối hận đè ép. Còn nàng thì sao, đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay giống như đồ chơi.
Không phải thứ phía sau điều khiển nàng, mà nàng chính là chủ nhân thứ phía sau, tùy tay ra lệnh.
Người thường đi một bước xem một bước, người thông minh đi một bước nghĩ mười bước. Còn nàng, chưa cần bắt đầu, vàn cờ đã xác định được người thắng.
Bại lộ thì sao chứ? Bây giờ hắn cũng đã lún quá sâu, muốn buông cũng không thể buông được nữa rồi...
Nàng nhiều lần thả tay cho hắn tự do bay lượn, căn bản để một ngày nào đó bẻ gãy đôi cánh kia...
Tình cảm của ngươi, quan tâm của ngươi, dịu dàng của ngươi...
Bảo ta phải đối diện với ngươi thế nào đây?
Số 23 hờ hững đá xác người dưới đất qua một bên. Chắp tay sau lưng bước tới, trong mắt lóe sáng, âm thanh trầm thấp rét lạnh,
"Lăng Triệt, trở về."
Nghe được tiếng người tới, Lăng Triệt quay đầu lại nhìn, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười thanh tịnh động lòng người, khiến thiếu nữ khựng lại, cước bộ không khỏi ngập ngừng.
"Bảo bối... rốt cuộc ngươi, là thật lòng thích ta sao? Ngươi lợi dụng ta... vì mục đích gì vậy?"
Gió xào xạc bốn phía, thổi bay tà áo của hai người. Thiếu nữ vẫn trầm mặc không nói.
Lăng Triệt cười khổ nhắm mắt lại, lông mi thật dài che đi con mắt.
"Được rồi, không cần đáp nữa."
Thiếu nữ đột nhiên có chút nặng nề, lập tức mở to hai mắt, bất an ngẩng đầu nhìn hướng người kia, lời nói nghẹn ngang trong cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Đột nhiên một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, làm cây cối xung quanh đổ rạp xuống đất. Luồng sáng chói mắt phóng lên cao.
Thiếu niên bước lên đài cao, quay lưng về phía hoàng hôn. Mái tóc đen được nhuộm bởi một tầng ánh sáng mông lung mờ ảo.
Lăng Triệt thong thả tiến lên đứng giữa đám thi thể chồng chất hỗn loạn, mệt mỏi cười đến ôn nhu.
"Thật buồn cười làm sao... Ta lại vào thời điểm không có năng lực nhất, lại gặp được người bản thân muốn chăm sóc cả đời..."
Thân ảnh thiếu niên dần dần trở lên mơ hồ. Hắn quay người nhìn lại, ấm giọng nói khẽ với nàng, nhưng khóe mắt lại rơi ra một giọt lệ,
"Ta đem tâm trao cho người, người lại nhẫn tâm lừa ta..."
Hắn từ trong tay áo rút ra một thiết bị nhỏ quen mắt, phát ra những tiếng ồn chói tai.
Hoàng kim rực rỡ tràn ngập đài cao, áp lực tỏa ra bốn phương, đem thiếu niên kia bao trùm bên trong...
Hoảng sợ to lớn bao phủ xuống Số 23, mỗi một tế bào trong cơ thể đều bắt đầu gào thét đau đớn, thần kinh cơ hồ muốn nổ tung trong đáy mắt.
"Lăng Triệt!"
Tiếng thét vạch phá thiên không, thân ảnh hồng y kia phi lên đài, mặc cho hai tay bị quang mang thiêu đốt bỏng rát, lột xuống từng lớp da mà cố gắng níu giữ người kia lại.
Bất quá, nàng đến chậm một bước, chỉ kịp ôm lấy một đám sương đang chậm rãi tan dần cùng với trường bào của hắn.
Nơi đó đã không còn một bóng người.
Bầu trời không biết từ khi nào mây đen dày đặc, bắt đầu có tuyết, bông tuyết bay bay, bao trùm lên thi thể cùng với máu tươi tứ tán.
Hắc khí nổi lên tứ phía, đem lục địa nhấn chìm trong hắc ám vô tận.
Từ xa có bóng người chạy lại...
Huyền Hoa nắm chặt lấy loan đao, sắc mặt trắng bệch. Chịu đựng áp lực đè ép đi đến bên cạnh người đang quỳ rạp trên đống thi thể. Hắn muốn duỗi tay chạm vào nàng, lảo đảo đi được vài bước, lại thoát lực ngã xuống đất.
Đến cuối cùng Huyền Hoa nhìn thấy thiếu nữ luôn luôn kiêu ngạo kia vẫn như trước ngồi một chỗ. Run rẩy bất lực ôm chặt trường bào nguyệt sắc trong tay không rời.
Vẻ mặt nàng mặt hoang mang, ngơ ngác nhìn chằm chằm về vô định, trên gò má lăn xuống từng giọt từng giọt nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm, thanh âm tuyệt vọng lại bi thương,
"Không phải ngươi nói sẽ không rời ta đi sao...? Lăng Triệt..."
"Lăng Triệt, Lăng Triệt... Đừng bỏ mặc ta... Ta biết lỗi thật rồi... Về đây đi được không... Làm ơn... Ta cầu xin ngươi... Lăng Triệt, Lăng Triệt..."
"Lăng Triệt..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.