Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích

Chương 124: Bí mật của tinh tế (1)




Tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nhận ra vang lên giữa không gian vắng lặng.
Giống như vô thức, người nọ từ từ quay đầu lại, cau mày nhìn thoáng qua phía sau một lát. Tiếp đó lại nhấc chân đi tới trên hành lang toàn một màu trắng.
Thiếu niên cao ráo mảnh mai, đường nét khuôn mặt tinh tế, khí tức phong lưu kiều diễm. Trên mặt chỉ mang một thần sắc lo âu.
Cuối hành lang có một căn phòng lớn, đóng chặt cửa.
Dạ Nguyệt vặn tay nắm, theo khe cửa dần mở rộng dùng dư quang đánh giá người đang cuộn tròn trên giường lớn một hồi. Mãi sau mới thấp giọng hỏi,
"Tỉnh táo rồi?"
Không ai đáp lại.
"Kiểm tra cho thấy vào thời điểm cậu rời khỏi thế giới kia, virus ảnh hưởng cũng tự động bị diệt trừ. Hơn thế vừa nãy nguồn liên kết cũng bị cắt đứt hoàn toàn. Dấu vết của thời không khác cùng Chủ Thần đồng thời biến mất. Có khả năng vị kia đã từ bỏ..."
Chăn mềm hơi dị động. Thời điểm lướt qua, Dạ Nguyệt nghe thấy một đợt tiếng hít thở đều đều truyền tới.
Thiếu niên híp mắt lại, trong lòng kiềm chế ý nghĩ lật chăn lên đánh người,
"Cậu chưa ngủ."
Tiếng hít thở ngừng lại trong chốc lát, đối phương trầm ngâm một hồi. Sau đó mới đưa tay kéo chăn xuống thấp, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như ngọc.
Thiếu niên thoạt nhìn có chút mệt mỏi, chống người dựa lưng vào tường, ánh mắt ngơ ngác, phía dưới còn có một quầng xanh đen mờ mờ.
Hắn nhíu mày nhìn người đứng ở cửa, thần sắc tái nhợt yếu ớt. Bên khóe môi ngẫu nhiên hiện ra một mạt mỉm cười nhàn nhạt. Vừa như mỉa mai tự giễu, lại vừa hờ hững, cứ như là đang cười chính bản thân.
Trong lòng của Dạ Nguyệt nổi lên một trận khó chịu xen lẫn căm giận, nhiều hơn tất cả là buồn phiền. Trăm mối cảm xúc hỗn loạn cùng suy nghĩ rối rắm đem đến trên người đang tự dày vò chính mình đến đau đớn.
Cái này cũng dễ hiểu. Người ngươi tâm tâm niệm niệm đặt ở đầu quả tim từ trước đến giờ đều lừa gạt ngươi, tin tức này quả là một đao trí mạng, đối với hắn quả thực cực kỳ tàn khốc.
"Lăng Triệt, quên đi. Trần thế giả tạo, ba ngàn thế giới, chung quy cũng chỉ là một trò đùa..."
Thiếu niên xoay người, giống như phát ngốc tại chỗ. Hắn ngước mắt, thất thần nhìn bức tường lạnh lùng trước mặt. Lúc sau liền chậm chạp đưa hai tay lên ôm đầu mình, trong mắt tuôn ra đau khổ cùng tuyệt vọng. Miệng thì thào tự nói,
"Ta không thể... không thể... Bao lâu đi nữa vẫn không thể..."
Dạ Nguyệt buồn bực,
Hồng trần hỗn loạn nhường ấy, vậy nhưng lại không dứt bỏ được sao?
Tiếng nói lại vang lên, đối với thiếu niên trên giường cất tiếng,
"Đừng nghĩ nữa, cô ấy đi rồi."
Lăng Triệt đột nhiên ngẩng đầu chằm chằm nhìn hắn, bướng bỉnh lắc đầu một cái, nói rằng,
"Người đã nói sẽ không rời bỏ ta."
Dạ Nguyệt sắc mặt hơi tối,
"Thiết bị đã được xác nhận, từ sau khi virus... Chủ Thần triệt để biến mất, không gian cũng đóng lại. Không có cách nào đem ngươi lần nữa xuyên qua đâu."
"Lăng Triệt, người đó sẽ không xuất hiện nữa."
Thiếu niên nhẹ giọng, chậm rãi lặp lại, ngữ điệu tin tưởng tuyệt đối,
"Không. Người sẽ không rời bỏ ta."
Đối phương đứng lặng thật lâu nhìn hắn, sau một chốc liền hít sâu một hơi, cất bước chuẩn bị rời khỏi, còn không quên mắng,
"Đồ cứng đầu ngu ngốc!"
Còn chưa đóng cửa, liền nghe một tiếng nức nở nghẹn ngào, Dạ Nguyệt kinh ngạc quay qua trừng lớn mắt.
Vành mắt Lăng Triệt không biết đã ửng đỏ từ bao giờ, vừa thấy hắn quay đầu liền tức khắc không nhịn được trào nước mắt.
Thiếu niên vừa khóc lóc vừa mếu máo, nức nở gào lên,
"Ngươi nói dối!"
"Người tốt với ta như vậy, nuông chiều ta như vậy. Bất kể ra sao, trước sau cũng sẽ không bỏ rơi ta..."
"Người sẽ không đâu..."
"Không bỏ ta..."
"Không bỏ..."
Tiếng khóc ngày càng to, thanh âm dồn dập mãnh liệt, không biết là đang nói cho bản thân hắn nghe hay người kia nghe.
Đây là lần đầu tiên Dạ Nguyệt chứng kiến người nọ không nề hà gì mà khóc rống cuồng loạn như vậy. Hắn chân tay luống cuống không biết làm sao, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai đối phương an ủi.
"Tên khác cũng được, thân phận khác cũng được... cứ tiếp tục lừa ta. Ta tình nguyện bị lừa, đời đời vạn kiếp..."
Một trận này Lăng Triệt khóc thật to, còn rất lâu. Khóc đến khàn cả tiếng mới buông tha. Vì quá mức mệt mỏi mà nằm xuống ngủ thiếp đi. Hai mắt từ từ khép lại, thế nhưng miệng vẫn luôn lẩm bẩm nghẹn ngào,
"Thế nhưng ta lại buông trước..."
Trong một thoáng, Dạ Nguyệt sững lại, có chút ngoài ý muốn quan sát vẻ mặt thiếu niên.
Cảm thấy Lăng Triệt người này trước sau chênh lệch thật sự quá lớn.
Đợi đến khi người nào đó hô hấp dần trở lên bình ổn, hắn mới đứng dậy sửa lại góc chăn cho hắn. Cẩn thận khép cửa rời đi.
...
Căn phòng rộng lớn sáng sủa mang một tông màu trắng y hệt hành lang. Mà bên trong có hơn mười người, bao gồm cả một vài sinh vật hình thù kỳ quái, đều đồng dạng mặc áo khoác dài trắng bận rộn di chuyển xung quanh. Trên mặt bàn điện tử tối tân hiển thị một loạt các thông tin cùng dữ liệu rải rác hỗn độn, bên cạnh là đủ những loại máy móc nặng nề cùng người máy trí tuệ nhân tạo đi đi lại lại. Động tác mỗi người ở đâu đều lưu loát nhanh nhẹn, đối với nghiên cứu trước mắt cực kì chuyên tâm.
Nơi này là Bắc Cữu, tuy rằng thoạt nhìn hỗn loạn, trên thực tế lại là viện nghiên cứu lớn nhất toàn bộ tinh tế. Bên trong là tất cả những khoa học gia hàng đầu từ mọi nơi trong vũ trụ tập hớn đến. Xây dựng lên đầu não chủ chốt của toàn bộ tinh hệ.
Lão nhân trung niên trông có vẻ lớn tuổi nhất trong đám người hơi quay sang. Vừa nhìn thấy nét mặt đăm chiêu của Dạ Nguyệt, cũng hơi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sở dĩ cục diện hiện tại tạo thành, dù sao một phần cũng do bọn họ...
Ba năm về trước, viện nghiên cứu không hiểu thấu nhận được một bưu kiện kỳ lạ. Bên trong đều là tài liệu cùng một vài thiết bị nhỏ tách ra từ máy móc, kèm theo hai mô hình.
Tụ chung lại đều nói về một thứ... tạo lên cánh cửa thời không.
Bắc Cữu viện ban đầu đều tưởng đây là một trò đùa nhảm nhỉ. Bất quá vẫn có người mang theo ý nghĩ hoài nghi làm theo. Kết quả... ấy vậy mà thực sự thành công.
Người dựa trên hai mô hình từ bưu kiên lạ, qua nhiều lần sửa đồi hoàn tác, cuối cùng tạo ra được thiết bị xuyên qua cùng cổng thời không, chính là một nhà khoa học họ Lẫm. Đồng thời cũng nhờ vào thứ này lên được chức viện trưởng Bắc Cữu, cũng chính là lão nhân lớn tuổi kia.
Chế tác thành công, Lẫm thúc liền lao vào dốc sức nghiên cứu không ngừng nghỉ. Sau hơn ba năm, vào một ngày nào đó, cửa thời không kia liền có tín hiệu được liên kết, đột ngột mở ra một chiều không gian. Hơn thế quá trình của nó cực nhanh, để cho rất nhiều người căn bản chưa kịp hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhưng dù sao cũng đồng dạng chứng minh, sự tình phát sinh đã khẳng định về sự tồn tại của những chiều không gian khác, đây tuyệt đối là điều khó mà tin nổi.
Ba ngàn đại thế giới, trung thế giới, tiểu thế giới, hoàn toàn có tồn tại.
Then chốt ở chỗ, những không gian này sẽ bài xích người lạ bước vào. Mặc cho có bảo hộ tốt đến đâu, cũng sẽ bị xé nát không còn một mảnh vụn.
Những tưởng nghiên cứu thất bại, Lăng Triệt lại xuất hiện.
Bất ngờ thay, cổng thời không chỉ có riêng với người nọ là chấp nhận dung nhập, thậm chí còn có thể tùy ý cho hắn lưu chuyển giữa không thời gian qua các loại thế giới khác nhau. Dù phương thức tách rời linh hồn, ký sinh trên một thân thể của thế giới đó, tùy thời thu nhập thông tin cần thiết.
Lăng đại thiếu của gia tộc Lăng thị. Một trong các đại gia tộc lớn nhất tinh hà, chuyên về buôn bán vũ khí sinh học cùng kĩ năng điều khiển cơ giáp bậc nhất.
May mắn người này rất vui vẻ phối hợp, thậm chí chấp nhận thử nghiệm nghiên cứu kì quặc kia.
Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi cho đến một ngày... Thiết bị xảy ra lỗi lớn, bị một loại virus thâm nhập, đánh mất liên lạc với chủ thể chính.
Nhưng quái lạ chính là, linh hồn của Lăng thiếu lại không tiêu tan, mà chỉ rơi vào một loại trạng thái hôn mê sâu, kéo dài hơn mấy tháng.
Đám người ở Bắc Cữu lo đến cuống lên, nhưng vô luận dùng cách nào cưỡng ép lôi kéo linh hồn trở về, thiết bị lại bắt đầu xảy ra dị tượng hỏng hóc, không biện pháp khắc phục.
Dạ Nguyệt, bạn thân của Lăng thiếu, Dạ gia chi tộc. Thiên tài của viện nghiên cứu, cũng chính hắn là người giới thiệu Lăng Triệt đến xem thiết bị kia.
Sau khi Lăng Triệt hôn mê, hắn là một trong những kẻ tiên phong trong việc nghiên cứu, điên cuồng muốn tìm cách đánh thức người nọ.
Cuối cùng mạo hiểm sử dụng lại lấy loại phương thức quái lạ này, nắm giữ cốt lõi của việc xuyên qua. Hắn đổi một lượng lớn gien trong người thành dạng tương tự với Lăng Triệt, thành công lừa gạt bước qua cổng thời không.
Bất quá điều này vẫn gây ra dị động rất lớn cho thiết bị, thậm chí ảnh hưởng đến bộ não chủ thể. Dẫn đến việc ký ức của những người xuyên qua có thể mất đi tạm thời.
Dạ Nguyệt thông qua từng thế giới, tìm cách lôi kéo Lăng Triệt trở về.
Phải mất tròn một tháng, mọi người ở Bắc Cữu mới thoát khỏi cái cảm giác e dè lo sợ bấy lâu kia.
Thế nhưng sau khi thoát nạn, Lăng thiếu lại gặp tổn thương rất nặng về mặt tâm lí, tạm thời chưa có cách nào thoát ra. Mọi việc xem xét và thuật lại chung quy đành phải dồn về trên người Dạ thiếu.
Còn có, nơi đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có hai người họ mới có thể tường tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.