Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích

Chương 153: Phiên ngoại 1




: "Đóng hết các cửa lại. Đừng để người ngoài nghe thấy tiếng nó."
Người phụ nữ vừa ra lệnh vừa túm tóc trên đầu người trên đất giật kéo, lôi nó xềnh xệch về một chỗ rỗng rãi.
Cửa chầm chậm đóng lại.
_
Số 23 đứng trên tầng thượng, xuyên qua lan can nhìn xuống dòng người tập nập qua lại bên dưới. Ngón tay hơi cong, cúi đầu cắn chặt răng không nói gì cả.
Cơ thể đầy rẫy những vết xanh tím và sẹo rải rác. Xấu xí vặn vẹo.
Thiếu nữ rũ mắt nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn quay người rời khỏi.
_
Được rồi, có thể dừng ở chỗ này thôi.
Số 23 xoa xoa hai bên thái dương, thở dài một tiếng. Trong nháy mắt cả người mềm nhũn.
Dạo này cứ rảnh một chút là ký ức khi còn ở Đỗ gia hiện lại mơ mơ hồ hồ, khiến đầu nàng đau không chịu được.
[ Chủ nhân. ] Nhị Tam thấy nàng như vậy thì lo lắng gọi [ Người ổn chứ? ]
: "Ta nghĩ là ổn." Nói vậy nhưng thanh âm nữ tử vẫn mang theo mệt mỏi nặng nề.
Số 23 tựa lưng vào ghế nhìn màn hình máy tính trước mặt. Lẳng lặng duỗi tay tiếp tục gõ chữ. Thuận tiện còn có thể giao tiếp với Nhị Tam giải sầu.
[ Chủ nhân, có một điều ta vẫn luôn thắc mắc. ]
Ngươi có thể hỏi.
[ Rõ ràng Lăng Triệt là nam. Sao người lại hay gọi hắn là vợ vậy ạ? ]
Vì ta thích danh xưng thân mật kiểu vậy đó.
[ Dạ? ]
Đùa thôi.
Gọi như vậy không hẳn vì ta coi hắn là kẻ yếu đuối gì cả.
Gọi như vậy vì chỉ cần nhìn người đó thôi ta cũng muốn đem về bảo vệ chặt chẽ.
Ta chỉ muốn hắn cảm thấy hạnh phúc.
[ Chủ nhân, người hiện tại có hạnh phúc không. ]
Đương nhiên. Hiện tại ta có Lăng Triệt mà. Ta cảm giác rất vui vẻ.
[ Chủ nhân, người có muốn làm gì nữa không? Đã vui vẻ rồi thì cần cố gắng thêm nữa. Như vậy người mới có thể càng hạnh phúc. ]
Ta quả thật còn rất nhiều chuyện muốn làm.
Ta muốn cùng Lăng Triệt đi du lịch. Ngắm cảnh đẹp trên khắp vũ trụ này.
Ta muốn ăn thật nhiều món ngon cùng hắn. Muốn... Ầy, nhiều thứ quá, ta chưa nghĩ hết được.
[ Chủ nhân... ]
Ta muốn tặng Lăng Triệt thật nhiều thứ quà tặng mỗi ngày. Muốn đem vạn vật dâng lên cho hắn. Phải bảo hộ hắn thật chặt chẽ, không thể để hắn phải chịu đau đớn hay nỗi buồn. Nhất định phải khiến hắn trở thành người hạnh phúc nhất.
[... ]
[ Như vậy người phải cố lên nhé. Phải khoẻ lên mới có thể làm được những việc đó. Mới không khiến Lăng Triệt của người buồn rầu. ]
Ta sẽ.
Số 23 khẽ mỉm cười đáp, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
[ Vậy chủ nhân. Người không được ngủ. Hiện tại đừng ngủ có được không? Kiên trì thêm một chút. ]
Nhưng mà Nhị Tam, ta mệt quá.
[ Người còn có Lăng Triệt mà. Người còn có ta. ]
Đúng là vậy nhỉ?
Số 23 cong môi, cảm thấy đầu óc quay cuồng như một mớ hỗn độn.
: "Nhưng mà các người đâu có thật."
[... ]
Nhị Tam?
Tiểu Tam?
Ừm, có vẻ Nhị Tam đã đi rồi.
Cả Lăng Triệt lẫn ngươi đều bỏ ta mà đi.
Số 23 nhìn một vòng quanh căn phòng của mình, đột nhiên cảm thấy khoé mắt rất đau. Móng tay gần như đâm thành vệt trong lòng bàn tay nắm chặt, bất lực lắc đầu cười.
Thiếu nữ chán nản gục đầu xuống hai tay, lại xoa xoa nhẹ bả vai và cánh tay đau đến không chịu nổi.
Ngoài cửa có tiếng gào thét gọi vọng vào. Bầu không khí ngột ngạt đến mức khó chịu.
Số 23 im lặng tắt máy, căng da đầu đứng lên bước ra ngoài. Động tác máy móc vô hồn.
Một người phụ nữ xuất hiện ở cửa, gương mặt vặn vẹo duỗi tay tát nàng một cái.
Sau đó dùng cây gậy lớn trên tay, liên tục vung lên quật vào người nàng. Một chỗ cũng không bỏ sót.
Số 23 giống như đã quen, đến khóc cũng chẳng nổi nữa. Không ngừng dùng hai tay ôm chặt lấy đầu.
Hoá ra bây giờ đến việc rơi nước mắt cũng khó khăn đến thế.
Cố gắng thêm chút nữa, là nàng lại có thể gặp được Lăng Triệt.
Tiếng sỉ vả mắng nhiếc vang lên theo từng gậy đập xuống. Đối phương còn dùng chân đạp lên mặt nàng, dẵm lên cổ nàng.
Còn có, mái tóc lại bị bà ta dùng kéo cắt đến bừa bộn.
Một người đàn ông đứng ở cửa nhìn vào. Thấy cảnh này cũng chỉ làm thinh rời đi, tỏ vẻ không quan tâm.
Cơ thể bị đánh đập đau nhưng đến không chịu nổi.
Số 23 nỗ lực ép mình nghĩ đến một điều gì đó. Một thứ gì đó tốt đẹp hơn sẽ giúp nàng trốn khỏi hiện thực đầy tuyệt vọng này.
Một hệ thống xuyên không hoàn thành tâm nguyện có tên Nhị Tam. Một Lăng Triệt đối với nàng tốt nhất trên đời.
Hôm nay cuối cùng cũng xong.
Số 23 lảo đảo đứng lên, mơ mơ màng màng trở về phòng.
Bất kể ra sao, nàng cũng sẽ ngồi xuống trước màn hình máy tính vẫn đang phát sáng, bình tĩnh tiếp tục gõ chữ.
Một câu chuyện mới sẽ lại được sinh ra.
_
Một lý do tùy tiện nghe thật buồn cười với bà ta cũng có thể trở thành cái cớ tuyệt nhất.
Chỉ cần bị bắt được, Số 23 sẽ lại bị quất roi. Lên đầu, lên mặt, lên khắp cơ thể. Đau đến mức nếu không nằm sấp sẽ chẳng thể nào ngủ nổi.
Đòn đánh đang chuyển dần vị trí đến những chỗ kín hơn dễ bị quần áo che khuất, miễn cho người ngoài thấy được sẽ chỉ trỏ.
Đau đớn thường xuyên trên thân thể, lại nghe những lời hằn học sỉ vả. Bản thân dần dần sinh ra phản ứng chai lì, có thể thản nhiên tiếp nhận mọi việc.
Ngay cả khi bị ép quỳ trên đất, bị người đạp chân lên mặt và cổ, bị đối xử chẳng khác nào một con chó dơ bẩn, Số 23 cảm thấy nàng vẫn cảm thấy mình vẫn có thể mỉm cười.
Không muốn sống nhưng lại sợ hãi cái chết.
Chỉ là tâm lý chán nản khiến Số 23 cảm thấy mệt mỏi, câu chuyện về Lăng Triệt và hệ thống của nàng cũng suýt nữa bị bỏ dở. Lấy hết can đảm của mình ra để có thể viết tiếp.
_
Câu chuyện hoàn thành vào một ngày nào đó Số 23 cũng chẳng nhớ rõ. Hụt hẫng và trống rỗng khiến nàng cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Kể cả khi nó là một Happy Ending.
Giá như...
Sinh ra trong một gia đình được yêu thương. Được đối xử tốt đẹp, mỗi giây phút trôi qua đều tràn ngập sắc màu và ánh sáng.
Số 23 cảm thấy khó chịu về những hạnh phúc người khác có được. Đố kỵ tràn ngập trong đầu, nàng lẳng lặng viết ra một cuốn mới, với nhân vật chính là đố kỵ.
Tham lam một chút hơi ấm tình thương từ người khác, cô đơn đến tận cùng.
Hoặc phẫn nộ chẳng vì điều gì, muốn trút hết khó chịu của mình lên người khác.
_
Một truyện mới lại sinh ra theo ác niệm, nhất định phải hành hạ dằn vặt nhân vật chính đến khốn khổ.
Nhưng Số 23 khi đặt bút viết lại thay đổi.
Nàng để những tội lỗi đen tối nhất có được cái kết hạnh phúc nhất. Giống như niềm hy vọng nhỏ nhoi đối với sự dịu dàng của thế giới. Đối mặt với ngân hà rực rỡ.
Dù có rơi xuống vực sâu, bị bóng đêm này cắn nuốt. Chỉ cần vươn tay ra, sẽ có người cứu lấy ngươi. Thế gian sẽ lại lần nữa tràn ngập tốt đẹp.
: "Để có thể giải thoát bản thân. Tôi sẽ biến mình thành thần."
Số 23 cũng từng vươn tay chờ đợi rất lâu, mong mỏi đến cuồng loạn. Bấu víu trong tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng chẳng chờ được nữa.
_
Tôi muốn chết.
Nhưng tôi quá sợ để chết.
Tôi vẫn muốn sống.
_
: "Chứng trầm cảm và phản xã hội ở mức độ nghiêm trọng."
: "Mong phụ huynh để mắt kỹ càng hơn, tránh để xảy ra điều đáng tiếc."
_
Người phụ nữ mặt mày nhăn nhó khó chịu, tiện tay xé nát nhưng cuốn vở, tờ giấy tràn ngập chữ trên bàn.
: "Hệ thống? Thế giới? Cái thứ mê tín dị đoan gì đây?"
: "Không thực tế chút nào. Con ngu đó... "
Những trang giấy bị lửa cắn nuốt, từ từ tan thành tro bụi.
Mang theo tất cả nỗi niềm giữa ngươi và ta.
Tương lai tươi sáng à?
_
Không biết từ bao giờ, cô ấy mang theo khuôn mặt xám xịt bước ra khỏi phòng. Giấu đi mặt đen tối nhất ở nơi không ai thấy. Nở một nụ cười giả tạo với cả thế giới.
Đúng vậy. Phải học cách cư xử như một người bình thường, nếu muốn tiếp tục tồn tại. Kể cả khi gần như phải cắn chặt răng mới duy trì được nụ cười trên môi.
Tất cả.
Đúng là một trò đùa quái gở.
_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.