Nắng chiều nhẹ nhàng buông xuống sàn qua rèm cửa mỏng manh, gió nhè nhẹ thổi qua.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, rất thích hợp để ra ngoài, Hạ Hi có hẹn với bạn trai một lát cùng ăn cơm, hiện tại đến giờ hẹn vẫn còn dư chút thời gian, cô ngồi ở thư viện yên ắng đọc sách, đây đáng lẽ là việc khiến người khác vui vẻ.
Nhưng tâm tình của Hạ Hi lại không vui vẻ gì, một chút cũng không vui.
Cô xem qua vài trang của cuốn sách vừa thuận tay lấy từ giá, tức đến nổi muốn đem sách trực tiếp ném lên bàn, nhưng như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, nên chỉ có thể thôi.
Đây là gì? Đây là cái quái gì vậy?
Hạ Hi không phục xem lại lần nữa, tên của nữ phụ giống y hệt tên cô, cái này khoan không nhắc tới, nhưng những chuyện mà trước đây cô trải qua lại là những chuyện trong sách viết, đây không thể nào là trùng hợp được.
Cô đọc đến chương thứ ba, trong sách viết cô vì cá cược mà theo đuổi Tống Xán Nhiên, trải qua trăm ngàn cực khổ, cũng cùng cũng thành công, đem người đè trên giường trực tiếp ăn sạch.
Ngữ khí còn cực kỳ xấu xa---
"Tôi chỉ là cá cược cùng bạn bè, ai biết được anh lại dễ đổ như vậy, chẳng qua bây giờ chơi chán rồi, không cần nữa."
Đây tuyệt đối không phải là lời mà cô có thể nói ra đâu! Nhưng đây tuyệt đối lại là lời mà nữ phụ ác độc có thể nói.
Gần đây Hạ Hi thật sự có cùng bạn cùng phòng cá cược, muốn theo đuổi Tống Xán Nhiên ở học viện kinh tế, cũng thật sự đã thành công, bọn họ vừa xác định quan hệ hôm qua, giống y hệt như trong sách viết.
Làm sao có thể chứ! Đây chẳng qua là trùng hợp thôi.
Hạ Hi đặt quyển sách lại vị trí cũ, cảm thấy bản thân nên gác chuyện này qua một bên, làm sao có thể có chuyện như vậy được, đây chẳng phải là chuyện chỉ có trong phim hoặc tiểu thuyết thôi sao?
Hôm nay còn phải cùng Tống Xán Nhiên ra ngoài, đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm, cô nhớ trước cổng trường mới mở một tiệm lẩu, hôm nay nhất định phải ăn thử, nếu như mùi vị không tệ, lần tới có thể cùng bạn cùng phòng lại đến ăn một bữa.
"Tiểu Hi." Tống Xán nhiên gọi cô.
"Xán Nhiên, hôm nay chúng ta---" Cô phát hiện lời bản thân cần nói tiếp lại không nói ra được, cô muốn nói đi ăn tiệm lẩu mới mở có được không, nhưng mà cổ họng đột nhiên rất kỳ quái, có chút muốn ho khan.
"Hôm nay đi quán này thế nào?" Tống Xán Nhiên chỉ chỉ.
Hạ Hi nhìn theo hướng hắn chỉ, khóe môi bĩu xuống, câu "Không đi" lại không thể nói ra, thật sự rất kỳ quái, cô ho mạnh vài cái, cổ họng mới đỡ được một chút.
Tổng Xán Nhiên lo lắng hỏi "Sao vậy? Cổ họng không thoải mái?"
"Một chút, chúng ta đi thôi!" Hạ Hi khẽ thở dài, "Vốn dĩ muốn cùng anh đi ăn lẩu, nhưng mà cổ họng có lẽ không cho em ăn nữa." . Truyện Việt Nam
Hắn cười xoa xoa đầu cô "Vậy lần sau cùng em đi."
Lúc vào cửa quán ăn kia, Hạ Hi theo bản năng cảm thấy không thoải mái, phục vụ tươi cười dẫn bọn họ vào bàn, sau đó đưa thực đơn, nói khi nào muốn gọi món chỉ cần ấn chuông một cái là được.
Rõ ràng là không có vấn đề gì, bày trí trong quán cũng chỉ là một quán mỳ bình thường, mọi thứ đều rất bình thường, những vị khách khác trong tiệm không dùng bữa thì là nói chuyện, chỉ có Hạ Hi là cảm thấy có gì đó không đúng.
Chắc là hôm nay trong người không thoải mái, đều là di chứng sau khi xem quyển sách kia, khẳng định là bị chọc tức.
Tống Xán Nhiên để ý biểu cảm của cô "Thân thể không thoải mái sao? Có phải là... cái đó đến rồi?"
Hắn ngại ngùng nói, vành tai đều đỏ cả lên, Hạ Hi nhịn không được cười, hắn làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ, thật khiến người ta muốn sờ tai hắn một cái mà.
Thấy cô không trả lời, Tống Xán Nhiên tưởng cô ngầm thừa nhận, liền gọi nhân viên phục vụ, nhờ cô ta lấy một ly nước nóng.
Lúc xem thực đơn, hắn một bên lầm bầm một bên xem, cái gì mà Tiểu Hi không thích ăn tỏi, cái này không được, Tiểu Hy hình như thích bơ hơn, vậy chọn cái này đi...
Khóe miệng Hạ Hi đang uống nước bất giác nhếch lên, cô làm sao có thể không cần một người bạn trai đáng yêu như vậy được chứ, mặc dù không biết tại sao bản thân lại cùng bạn cùng phòng cá cược, chẳng qua kết quả cũng không tính là xấu. Dù sao chỉ cần không để hắn biết lý do bản thân theo đuổi hắn là được, bằng không nguyên nhân là cá cược, có thể bản thân sẽ đánh mất hắn.
A, hôm khác có lẽ nên mời bạn cùng phòng bữa ăn mới được.
Sau đó cô không do dự gửi vào nhóm chat ký túc xá một tin nhắn, nói hôm nào sẽ mời mọi người ăn lẩu, coi như là cảm ơn bọn họ đã giúp cô giật dây.
Một khi nhắc đến chuyện mời một bữa, bạn cùng phòng ai nấy đều nháo nhào.
"Xem gì mà cười vui vẻ vậy? Tống Xán Nhiên hỏi.
"Em nói muốn mời bạn cùng phòng ăn cơm, sau đó bọn họ nói không ngủ nữa lập tức dậy trang điểm, chuẩn bị rút sạch em một bữa." Cô cười đặt điện thoại xuống.
Lúc này Tống Xán Nhiên mới nghĩ đến, bản thân có nên mời bạn cùng phòng cô ăn một bữa, bất luận thế nào, sau này nói không chừng sẽ cần làm phiền chỗ họ.
"Lần sau để anh mời." Tống Xán Nhiên nói.
Hạ Hi lập tức xua tay "Đó là chuyện của lần sau, lần này em mời họ là để cảm ơn họ đã giật giây, nếu không có bọn họ, em có lẽ sẽ không theo đuổi anh."
Vẫn chưa để Tống Xán Nhiên nói gì, phục vụ đã đến lấy phiếu gọi món, hỏi bọn họ có kiêng ăn gì không, sau khi có được câu trả lời, liền nhìn bọn họ gật đầu cười một cái rồi chuẩn bị rời đi.
"Cô có phải là học sinh của đại học S?" Tống Xán Nhiên hỏi.
Người kia có chút kinh ngạc "Đúng rồi, tôi tới đây làm thêm."
"Thảo nào tôi thấy có chút quen mắt." Tống Xán Nhiên cười nói "Hình như tôi có gặp qua cô ở lớp tự chọn."
Người kia thoáng chốc liền đỏ mặt "Em biết anh, học trưởng Tống Xán Nhiên, anh rất nổi tiếng, anh là cùng với bạn gái dùng bữa sao?"
"Ừm."
Hạ Hi có chút bất mãn, Tống Xán Nhiên hoàn toàn phớt lờ cô, chỉ biết cùng cô gái kia nói chuyện, có chút tức giận đưa mắt nhìn bảng tên của người phục vụ kia---
Lị Lê.
Tay chân đột nhiên lạnh buốt.
Lị Lê gia cảnh bình thường tìm một công việc làm thêm ở gần trường, đó là nơi lần đầu tiên cô ta gặp Tống Xán Nhiên. Lúc hắn vừa vào cửa, Lị Lê đã chú ý đến hắn.
Tống Xán Nhiên của học viện kinh tế đại học S, thường xuyên xuất hiện trên các trang công khai của trường, trước kia còn là diễn giả của các buổi diễn thuyết, chơi bóng rổ giỏi, lớn lên đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt đào hoa và chiếc mũi cao, cô ta ở xa nhìn mấy lần, đã âm thầm ghi nhớ trong tim.
Không nghĩ đến có thể gặp hắn ở đây.
Chuyện này hoàn toàn đúng với miêu tả trong sách, phía sau còn đó đối thoại của hai người, nội dung đối thoại có giống y đúc hay không, cô không nhớ rõ lắm.
Trái tim Hạ Hi chùng xuống, thậm chí sau đó Lị Lê đi rồi, sắc mặt cô cũng không khá lên, so với việc thực tế đúng như trong sách miêu tả, điều khiến cô càng tức giận là lúc nãy Tống Xán Nhiên hoàn toàn phớt lờ cô, dường như trong mắt chỉ có một mình Lị Lê. Cô rất không thích cảm giác ấy.
Bữa cơm này không mấy vui vẻ, cả hai không nói với nhau câu nào, bất kể Tống Xán Nhiên có tìm chủ đề gì, Hạ Hi cũng không phản ứng.
"Tiểu Hi, em có phải là giận rồi?"
Đúng đó, cô giận rồi, bây giờ mới nhìn ra sao?