Nữ Phụ NP Văn Muốn Bãi Công

Chương 2: Anh là bạn trai của ai?




Sau đó Tống Xán Nhiên có xin lỗi cô, còn bảo đảm sau này sẽ không như vậy nữa, chuyện này cứ vậy cho qua, cô cũng không phải người thích tính toán chi li gì.
Nhưng mà buổi tối ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được, cô lên mạng tra thử cuốn sách đó, nếu đã xuất bản thành sách, vậy trên mạng chắc chắn sẽ có thông tin gì đó mới đúng, nhưng ngược lại cô chỉ tìm được vài quyển sách cùng tên, không tìm được cuốn sách kia.
Hạ Hi mới đọc đến chương thứ ba, nội dung phía sau không biết nói về cái gì, nhưng chỉ riêng ba chương này đã có rất nhiều điểm châm biếm.
Bởi vì, rất nhiều nam nhân đều chỉ nhìn Lị Lê một cái liền muốn bắt nạt hoặc bảo vệ cô ta, đơn giản mà nói thì chính là kiểu Mary Sue trong truyền thuyết, theo thông lệ, sau này đa số đều sẽ thích cô ta. Tống Xán Nhiên trong số những nam nhân khác lúc xuất hiện cũng tính là tốt, chỉ chào hỏi một tiếng, những tên khác đều là---
Nữ nhân, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Nghĩ liền cảm thấy ớn lạnh.
Đây rốt cuộc là cuốn tiểu thuyết viết từ đời nào vậy? Làm sao lại thô tục đến vậy.
Hạ Hi quyết định ngày mai liền đến thư viện xem nốt quyển sách đó, nói không chừng có thể biết được kết cục là gì, còn có giữa cô Tống Xán Nhiên ra sao, cô không muốn chia tay với hắn, Tống Xán Nhiên là một người bạn trai rất tốt, sao có thể chia tay được, cô tốn bao nhiêu tinh lực mới theo đuổi được hắn.
Nhưng mà cô lại không đi được, bởi vì đã đáp ứng cùng Tống Xán Nhiên đến lớp, thật ra là cô chủ động yêu cầu, cô đã nói thế này, bạn gái thì nên cùng bạn trai đến lớp chứ.
Nhưng mà tại sao lại đến giảng đường của lớp kinh tế học?
Hạ Hi cảm thấy có chút đau đầu, tiết học này đối với cô giống như thiên thư, quả nhiên khác nghề như cách núi, cô đã thấm, bản thân thật sự nghe không hiểu.
Tống Xán Nhiên ở bên cạnh ngược lại nghe rất nghiêm túc, còn ghi chép cẩn thận, hai mí mắt của cô đều bắt đầu đánh nhau rồi, trước khi ngủ, câu cuối cùng vang lên trong đầu cô là, lần sau cô sẽ không bao giờ cùng hắn đến lớp nữa.
Nhìn thấy cô ngủ gật, tay Tống Xán Nhiên đang ghi chép dừng một chút, giáo sư trên bục vẫn đang say mê giảng tình hình kinh tế năm nay, đây là tiết học mà hắn quan tâm nhất, nhưng sự chú ý của hắn hoàn toàn bị Hạ Hi đang ngủ bên cạnh thu hút.
Tóc mái không cẩn thận rơi xuống chóp mũi, có thể có chút ngứa, cô nhăn nhăn mũi, lại lười mở mắt vén tóc mái qua, điều này làm hắn có chút buồn cười, đưa tay vén lọn tóc kia, đại khái là cảm thấy thoải mái rồi, cô nhếch miệng, ngủ sâu một giấc.
Tiết học diễn ra một tiếng, cô cứ thế ngủ hết một tiếng.
Đợi đến lúc Hạ Hi tỉnh dậy, phát hiện cổ có chút đau, tay cũng tê rần, quả nhiên không nên nằm trên bàn mà ngủ, nhưng mà tiết học này thật sự rất có sức thôi miên.
"Dậy rồi?" Tống Xán Nhiên hỏi.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện phòng học chỉ còn lại hai người họ, đã mười hai giờ rồi, tan học cả nửa tiếng rồi, cô dường như thật sự đã ngủ rất lâu, hôm nay không cần ngủ trưa nữa.
"Em bình thường không phải như vậy đâu!" Hạ Hi đỏ mặt, "Anh phải tin em."
Cô bình thường tuyệt đối không phải người ngủ gật trong giờ học đâu!
Nhìn thấy đôi mắt tươi cười của Tống Xán Nhiên, cô đột nhiên thấy yếu thế, không tin thì không tin đi, cô thỉnh thoảng ngủ quên cũng đâu có sai, chỉ là mới yêu đương hai ngày đã lộ rồi, khiến cô có chút buồn, đáng lẽ phải thêm mấy ngày nữa chứ!
"Đi ăn cơm thôi." Tống Xán Nhiên xách balo lên "Anh tin em."
Chỉ là không ngờ đến, bọn họ tùy ý đến căn tin, lại nhìn thấy Lị Lê. Ngược lại không phải Hạ Hi nguyện ý muốn nhìn thấy cô ta, mà có vài nữ sinh bao vây lấy cô ta, chất vất cô ta cùng Ngô Tư Nguyên là loại quan hệ gì, bọn họ náo không nhỏ, nửa số người ở căn tin đều đang nhìn họ.
"Cô bớt đóng vai bạch liên hoa đi." Một nữ sinh đẩy cô ta một cái "Lấy danh nghĩa bạn bè làm những chuyện ám muội, cô thật sự đủ trà xanh đó!"
Một nữ sinh khác tiếp lời "Đúng vậy, giả vờ đáng thương cũng đủ quá rồi đấy, bớt bớt lại đi."
Nữ sinh kia cũng đẩy một cái, nào ngờ Lị Lê cả người ngã xuống sàn, đồ ăn trong hay cũng đổ xuống hết, những người vô tội xung quanh hoặc nhiều hoặc ít bị nước súp bắn vào người, trong đó bao gồm người vô tội Hạ Hi.
Cô chỉ là đứng đó xếp hàng mà thôi, bát canh kia vậy mà trực tiếp văng tới chân cô, khiến cả đôi giày vải bạt đều ướt hết, vết dầu mỡ bám trên quần rất khó có thể giặt sạch. Đây còn là canh mướp với trứng, cô ghét nhất là mướp...
Chỉ cần ngửi thấy mùi liền muốn nôn, mà bây giờ cô cảm thấy cả người đều là mùi canh mướp trứng, nếu không phải có Tống Xán Nhiên ở bên cạnh, cô có lẽ đã trực tiếp chạy đến bên thùng rác mà nôn, sau đó chạy về ký túc xá thay toàn bộ quần áo trên người.
"Xán..."
Tống Xán Nhiên vốn dĩ đang đứng cạnh cô không biết lúc nào đã ở bên cạnh Lị Lê, đỡ cô ta dậy, có lẽ lúc ngã chân bị trẹo, lúc đứng dậy lảo đảo, cả người tựa vào Tống Xán Nhiên.
ĐM.
Hạ Hi điên cuồng trừng mắt, còn có thể ăn đậu hũ rõ ràng hơn nữa không?
"Tôi đưa cô đến phòng y tế." Tống Xán Nhiên nói.
Sau đó có lẽ nhớ ra hắn vẫn còn một người bạn gái, nói với Hạ Hi đang đứng ở đó "Em ăn trước đi."
Hơ, hơ.
Cô rút một tờ khăn giấy, lau ống quần và giày, mùi của canh mướp trứng đã ngấm vào trong, căn bản không lau sạch được. Cô cũng không có tâm tình ăn cơm, ăn cái gì mà ăn, tức đến no rồi, còn ăn cơm?
Sau khi trở về ký túc xá cô trực tiếp đem giày và quần vứt vào thùng rác, giống như là trút giận, thay xong quần liền nằm thẳng lên gường, một câu cũng không nói.
Bạn cùng phòng thấy cô như vậy, cũng không biết nên nói gì, khẳng định là bị chọc tức rồi, thậm chí làm sao tức giận, bọn họ lúc nãy đều ở trên trang của trường nhìn thấy rồi. Một đám người đang bàn tán Tống Xán Nhiên anh hùng cứu mỹ nhân, còn lên án đám nữ sinh bắt nạt Lị Lê, lúc Hạ Hi chưa trở về bọn họ đang nói---
Tống Xán Nhiên làm sao vậy chứ, có bạn gái rồi còn thân mật với nữ sinh khác như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Hi lúc trở về, họ đều cảm thấy lúc nãy không mắng sai, bởi vì rõ ràng bạn gái đang ở bên cạnh, còn thân mật với nữ sinh khác, đáng mắng!
"Tiểu Hi, cậu đừng tức giận nữa, vì tên nam nhân Tống Xán Nhiên đó không đáng, hắn ta có gì tốt chứ!" Bạn cùng phòng thay phiên nói.
Hạ Hi thở ra một hơi "Các cậu đều biết rồi?"
Một bạn cùng phòng khác đem điện thoại đưa cho cô "Trang trường đều bạo rồi."
"Tin tức này truyền đi cũng nhanh thật." Hạ Hi cười lạnh một tiếng.
Mãi đến tối, Hạ Hi cũng không đợi được tin nhắn của Tống Xán Nhiên, một tin nhắn cũng không có, cô cách mấy phút lại không nhịn được xem màn hình chat một cái, nhưng cô cứ như là đã bị lãng quên rồi vậy.
Một lần đã bỏ qua, cùng một việc xảy ra hai lần, cô cũng không độ lượng như vậy đâu.
Nếu như Tống Xán Nhiên không tìm cô, cô cũng không cần thiết phải mặt dày chủ động tìm hắn, hà tất chứ, bản thân ban đầu giống như thiểm cẩu theo đuổi hắn. Cứ cho là cô làm thiểm cẩu đến mệt rồi, hôm nay không muốn làm nữa.
(Thiểm cẩu (舔狗): một từ dùng nhiều trên internet, chỉ người mặc dù đối phương không thích mình nhưng vẫn hạ thấp bản thân, mặt dày theo đuổi người ta.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.