Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 11: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 11




#Editor: Bao Tô Bà#
Sau khi tiệc tối kết thúc, Tô Noãn vốn định trở về nhìn vai ác trong nhà một cái, lại bị Tô Anh giữ chặt, không cho kiếm cớ, bắt cô cùng về Tô gia.
Tô Noãn kiên trì không chịu đáp ứng, cuối cùng Tô Anh đành phải đưa cô về nhà mẹ cô.
Chỉ cách có ba con đường, hai chị em vừa đi vừa trò chuyện.
Mới ra khỏi trường học không bao lâu, Tô Noãn được hệ thống nhắc nhở chuyện Hàn Liệt đã làm, cô tức giận, đáy mắt trào ra khí lạnh.
Cô biết Hàn Liệt mặt ngoài trông thì lạnh lùng, thật ra nội tâm cũng không bình thường, nhưng không nghĩ tới cậu ta có thế vặn vẹo đến mức độ này!
Tại sao đối tượng công lược của cô âm u thế chứ!
Tô Noãn cắn răng cười nham hiểm.
Cũng tốt, cứ cho cậu ta thoải mái nốt mấy ngày, rồi sẽ tới lúc cô trả đũa!
Đã có cảnh báo từ hệ thống, cô giả vờ không cẩn thận làm rơi điện thoại của Tô Anh, thấy đã thành công khiến chiếc điện thoại biến thành không thể sử dụng. Cô cười thầm trong lòng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, lúc cô và Tô Anh đi ngang qua một ngõ nhỏ, trong ngõ đột nhiên xuất hiện hình bóng vài người đi tới gần.
Hai cô gái sợ hãi lui về phía sau, nhưng không biết được đường lui cũng đã bị chặn!
Người đứng đầu phía đối diện tỏ vẻ quái lạ, không phải nói có một người thôi à, bây giờ lại thêm một người nữa, phải làm sao bây giờ!
Mặc kệ nó, làm cả đi, giúp các anh em cùng sướng!
Nhìn thấy những người đó bắt đầy vây quanh, Tô Anh đã bị dọa cho run rẩy, muốn báo cảnh sát, lại nhớ tới điện thoại hỏng rồi, muốn bảo Tô Noãn báo cảnh sát nhưng Tô Noãn lại bảo điện thoại hết pin. Thấy những kẻ ghê tởm đó cười tới gần, Tô Anh theo bản năng định chuẩn bị lớn tiếng kêu cứu nhưng đã bị người phía sau lưng che kín miệng!
Sắc mặt Tô Anh trắng bệch, liều mạng giãy giụa, nhưng rồi trong chớp mắt người bịt miệng cô chợt hô đau. Hoá ra là bị Tô Noãn một chân đá vào đũng quần!
Một tay đẩy Tô Anh ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn thấy Tô Anh còn định chạy vào, Tô Noãn hét lớn với cô ấy: “Đi gọi người đi!”
Tô Anh chấn động, lập tức quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.
Cô ấy biết bây giờ nên làm gì, dù hiện tại có vào cũng không giúp được A Noãn, chỉ có thể ngu ngốc hy sinh, tìm được người thì còn có cơ hội!
Trong trường học, Hàn Liệt đang đứng chờ ở cổng trường, chỉ trông thấy một mình Triệu Triệt đi ra thì mày nhíu lại, hỏi: “Tiểu Anh đâu?”
Triệu Triệt ai oán đáp: “Cậu ấy cứ nằng nặc đòi đi chung với Noãn Noãn!”
Cậu ta còn đang định, định... thổ lộ mà!
Ai biết được, lời còn chưa dứt, Hàn Liệt đã quay đầu chạy đi, cậu ta đành phải chạy theo!
Hàn Liệt chạy rất nhanh, Triệu Triệt chưa đuổi kịp đã nghe thấy đằng trước truyền đến tiếng nữ sinh khóc.
“Cầu xin mọi ngươi, cứu, cứu em gái của tôi, cầu xin mọi ngươi đấy, cho tôi mượn điện thoại đi mà...”
Thiếu nữ khóc không ngừng, người qua đường xung quanh thì nhìn nhau không muốn tiến lên. Lúc này Tô Anh đã vô cùng tuyệt vọng, quyết định quay trở lại con ngõ nhỏ kia.
Cô không cứu được A Noãn, vậy cô cũng sẽ không để A Noãn phải một mình đối mặt!
Nhưng ngay lúc này, cô đụng phải một người, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra là Hàn Liệt, Tô Anh như bắt được cọng rơm cứu mạng!
“A Liệt, A Liệt, A Noãn, em ấy đang ở bên trong, cứu... cứu A Noãn, mau đi cứu... cứu em ấy...”
Lúc Triệu Triệt chạy lại đây nhìn thấy dáng vẻ Tô Anh, rồi trông về phía con ngõ nhỏ tối đen như mực, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Cậu ta không chút nghĩ ngợi chạy thẳng đến ngõ nhỏ, xông vào trong, bấy giờ, gò má và cơ thể cậu ta đều cứng ngắc.
Có khi nào không còn kịp không, có khi nào chậm rồi không... Không sao, không sao hết, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, sau này cậu ta sẽ bảo vệ cô.
Đằng sau truyền đến thanh âm sụt sịt của Tô Anh: “A Noãn đã cứu mình, con bé bảo mình chạy đi, chỉ có mình em ấy, hu hu...”
Sắc mặt Triệu Triệt trắng như giấy, chờ lúc vọt vào trong ngõ, nhìn tình hình trước mắt, cậu ta ngây ngẩn cả người.
Đây... đây là tình huống gì thế?
Trong ngõ, mấy tên côn đồ nằm bừa bãi trên mặt đất rên rỉ, Tô Noãn đạp lên một tên, biểu tình hung ác, trong tay còn cầm một viên gạch không hề do dự nện xuống vị trí giữa hai chân hắn ta.
Người nọ phát ra tiếng rên như sắp tắt thở tới nơi, Triệu Triệt không khỏi kẹp chặt hai chân!
“Có sướng không? Trả lời chị đây xem nào, sung sướng không, hử?” Tô Noãn thở hồng hộc, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên. Cô đột ngột bị Tô Anh xông tới ôm vào trong ngực.
Toàn thân Tô Anh toàn run rẩy ôm chặt lấy cô không buông. Tô Noãn thấy hơi bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn người đàn ông giúp cô xử lí mấy tên nhãi nhép này, nhún vai: “Này, anh giúp tôi, tôi giúp bạn gái anh, chúng ta không ai nợ ai!”
Không sai, cơ duyên xảo hợp cứu cô đúng là nam chủ của vị diện này, Chu Diệp!
Tô Anh ngơ ngẩn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Chu Diệp đang cười.
“Em gái này của em hung dữ thật đấy!” Chu Diệp tiến lên kéo Tô Anh từ bên người Tô Noãn sang ôm lấy, cảm thấy dở khóc dở cười.
Tiểu Anh đáng yêu như thế, sao lại có cô em gái hung hăng vậy được chứ!
Một viên gạch đoạn tử tuyệt tôn à... Một cô nhóc sao có thể tàn nhẫn đến mức này!
Tô Noãn không nói gì nhìn nam nữ chính rải cẩu lương, chưa kịp quay đầu lại đã bị người ta ôm tiếp.
Cơ thể Triệu Triệt hơi run rẩy, cô chỉ có thể lên tiếng dỗ dành.
Chờ đến khi ra khỏi ngõ nhỏ, cô mới trông thấy Hàn Liệt đang hút thuốc cách đó không xa. Khóe miệng cô khẽ cong nở nụ cười lạnh lùng!
Món nợ này cô sẽ nhớ thật kỹ!
Bị Triệu Triệt khăng khăng đưa về nhà, thấy cô vào cửa cậu ta mới chịu rời đi.
Nhìn trong nhà tối om, Tô Noãn chỉ thấy bất đắc dĩ.
Vừa rồi cô còn lo lắng Triệu Triệt thấy đèn trong phòng sáng lên sẽ thấy kỳ lạ, lại không đoán được, Trình Ngộ căn bản không ở nhà!
Giá trị hảo cảm xuống thấp nên đã rời đi?
Nhưng cặp sách, đồng phục gì đó vẫn còn đây nên chắc người không đi.
Ngồi xuống xoa cánh tay đánh nhau đến mỏi, cô lấy chiếc điện thoại “hết pin” ra, sau một lúc, người ở đầu dây bên kia mới nhấc máy.
Có hơi ầm ĩ, cô thấy kỳ lạ nói: “Cậu đang ở đâu thế?”
Thanh âm Trình Ngộ trầm thấp: “Mình đi làm thêm, cậu không cần chờ mình, đồ ăn ở trong bếp cậu đi hâm nóng là được, mình sẽ về hơi trễ.”
Song, không đợi cô nói chuyện đã ngắt máy.
Nghe tiếp bíp bíp trong di động, Tô Noãn trợn to mắt không thể tin được!
Tên nhãi con này có bản lĩnh rồi, dám dập điện thoại của cô!
Toàn thân đau nhức, cô cắn răng đứng dậy đi tắm rửa, vừa tắm vừa phân tích hành vi của Trình Ngộ!
Là vì cô đến gần Triệu Triệt nên bất an, ý thức được không thể dựa vào cô cho nên mới ra ngoài làm thêm kiếm tiền sao?
Ừm, thiếu niên rất có chí khí!
Cô tắm xong, thấy cả người nhẹ nhõm, dứt khoát ngồi trên sô pha vừa xem TV vừa chờ Trình Ngộ về. Kết quả, lúc Trình Ngộ về, cô đã ngủ quên trên sô pha.
Trình Ngộ nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy cô nằm trên sô pha thì rất ngạc nhiên.
Đoán được có lẽ cô đang đợi cậu, Trình Ngộ vốn rất trầm tĩnh, nay biểu tình bắt đầu thả lỏng. Cậu khẽ nhấp môi, tiến đến gần nhìn cô thiếu nữ đang an tĩnh ngủ trên sô pha.
Cậu ngồi xổm xuống, thất thần vươn tay ra nhưng lại dừng trên không trung cách thiếu nữ rất xa.
Tô Noãn ngủ không sâu lắm, cô như cảm giác được gì đó nên mở mắt ra, trông thấy gương mặt tinh xảo của thiếu niên gần ngay trước mắt, tóc mái hơi dài che lấp đôi mắt cậu.
“Cậu đã về rồi.” Cô đứng dậy, tóc dài rối tung xoã ra, lộ ra vết máu ứ đọng trên trán.
Là vết thương khi đánh nhau buổi tối.
Tầm mắt Trình Ngộ dừng trên vết máu, nhấp môi, khô cứng mở miệng: “Sao lại thế này?”
Tô Noãn biết cậu hỏi cái gì, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mình còn muốn hỏi cậu là chuyện thế nào đây, sao tự dưng lại chạy đi làm thêm, đã cấp ba rồi, thời gian học tập của cậu có đủ hay không hả?”
Trình Ngộ rũ mắt không đáp, lát sau mới ngẩng đầu: “Cậu sẽ ở bên Triệu Triệt phải không?”
Tô Noãn sửng sốt, sau đó lại cười: “Tại sao mình và cậu ấy lại ở bên nhau?”
Trình Ngộ nghiêm trang nói: “Cậu ta thích cậu.”
Tô Noãn bị logic thần sầu này làm cho dở khóc dở cười: “Cậu ấy thích mình không có nghĩa là mình và cậu ấy sẽ ở bên nhau mà.”
“Cậu ghét cậu ta?” Logic của Trình Ngộ vẫn sắc bén như cũ.
Tô Noãn lắc đầu: “Không ghét.”
Trình Ngộ mím khoé miệng thành một đường thẳng tắp. Hiện tại, Tô Noãn đã rất quen thuộc với các động tác nhỏ của cậu, khóe miệng mím chặt là biểu hiện cậu đang không vui.
Cô không biết bản thân nói gì đắc tội vị này, chợt nghe cậu trầm giọng nói: “Cậu không ghét cậu ta, vậy cậu thích cậu ta đúng chứ?”
Tô Noãn bị cậu hỏi qua hỏi lại đến váng đầu, ngồi dậy vẻ mặt bất lực: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì hả? Mình không ghét cậu ấy thì phải thích cậu ấy sao, với lại, dù mình có thích cậu ấy thì đã sao, chẳng lẽ cậu sẽ làm bạn với người mình không thích à?”
Cô mắt thấy Trình Ngộ bởi vì những lời cô nói mà biểu tình dần thay đổi. Chờ đến lúc cô nói ra hai chữ bạn bè, đôi mắt cậu đã sáng ngời.
“Bạn bè?”
“Không thì sao?” Tô Noãn thầm nghĩ: hay nói cách khác là đối tượng công lược!
Tâm tình Trình Ngộ dần hòa hoãn, sau đó Tô Noãn lại trơ mắt nghe giá trị hảo cảm của cậu bắt đầu bay lên, leng keng khôi phục đến 75.
Cô ai thán một tiếng, ngửa mặt nằm trên sô pha, đột nhiên thấy người nhẹ bẫng!
Hoá ra là Trình Ngộ bế cô lên... Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai tai thiếu niên phiếm màu đỏ ửng.
Lúc này cô mới phát hiện, bởi vì thiếu niên quá gầy gò nên cô vẫn cảm thấy cậu không cao, nhưng gần đây cậu bắt đầu có da có thịt, cô mới bất ngờ nhận ra thì ra cậu cũng không lùn, hẳn là cao hơn cô ít nhất cao một cái đầu.
“Ngủ sô pha không tốt!” Trình Ngộ đặt cô lên giường, trước khi đứng dậy, con ngươi lóe sáng, nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần!
Tô Noãn đang suy nghĩ đẩy cậu ra liệu có ảnh hưởng đến độ hảo cảm hay không đã cảm giác được cánh môi lành lạnh mềm mại của thiếu niên chạm nhẹ lên vết thương trên trán cô như chuồn chuồn lướt nước, không hề mang theo cảm giác ái muội.
Cô thả lỏng tâm tình, bất đắc dĩ nói: “Cậu mau thay đồ rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học đấy!”
Thiếu niên xoay người ra ngoài, Tô Noãn nghe thấy thông báo độ hảo cảm của cậu tăng tới 78, sau đó... lại giảm còn 75.
Rõ ràng lòng cậu đã bắt đầu dao động, nhưng vẫn cố gắng kìm nén... Không khỏi thầm than, thực sự rất máu lạnh, rất giỏi kiềm chế!
Ngày hôm sau, trên đường đến trường cùng với Trình Ngộ, cô bỗng nhiên nghĩ tới, có lẽ không cần sống chết cân não với Trình Ngộ, bây giờ cũng là thời điểm thích hợp để thay đổi người khác. Dẫu sao, bên phía Trình Ngộ vẫn cần phải có một ít cơ hội.
Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở cổng trường, dường như là tiếng mọi người đang hoan hô hay trầm trồ khen ngợi.
Cô thấy hơi khó hiểu, mấy người đằng trước nhìn thấy cô thì vội vàng xô đẩy nhau, chạy về phía cổng trường hô to: “Tới rồi tới rồi!”
Tô Noãn kinh ngạc đi đến, học sinh xem náo nhiệt tự động tách ra, sau đó cô trông thấy... một chiếc xe thể thao từ mui xe đến trong cốp đều chứa đầy hoa hồng.
Triệu Triệt không mặc đồng phục mà mặc một thân tây trang, trang trọng đeo nơ, đứng từ xa nhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười...
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.