#Editor: Bao Tô Bà#
Tô Noãn ngăn cản Trình Ngộ, cười tủm tỉm nhìn cậu. Một lát sau, Trình Ngộ mới chậm chạp cởi đầu thú bông ra, tóc hơi mướt mồ hôi dán lên mặt. Cậu không biểu tình nhìn thẳng vào cô, nhàn nhạt mở miệng.
“Chưa tới giờ học bù.”
Tô Noãn nhướng mày: “Mình biết chứ, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục phát như thế đến buổi tối cũng không phát xong đâu, vậy chẳng phải ảnh hưởng tới việc học bù của mình rồi à!”
Trình Ngộ mím môi trầm mặc.
Phí học bù Tô Noãn trả cho cậu nhiều hơn nhiều so với tiền cậu kiếm được khi phát tờ rơi. Nếu chậm trễ chuyện học bù... Cậu sầm mặt buông đầu vịt xuống, cởi bộ đồ thú bông ra, lạnh nhạt nói với Tô Noãn: “Sẽ không ảnh hưởng.”
Tô Noãn thầm thở dài, cô biết thiếu niên này chắc đang cho rằng cô không cho cậu ấy làm thêm nhiều việc cùng lúc đây.
Cũng không giải thích gì cả, cô cầm lấy bộ đồ thú bông thiếu niên vừa cởi ra mặc vào. Ngay sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của người đối diện đội đầu vịt, nhặt xấp giấy thiếu niên đặt bên cạnh lên, sau đó xoay người đi đến chỗ quảng trường trung ương.
Vịt Donald nhảy nhót, bước đi trông rất vụng về buồn cười, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các em nhỏ đang chơi đùa bên cạnh, khiến chúng cười vui vẻ.
Cuối cùng cũng tới trung tâm của quảng trường, vịt Donald ra vẻ nghiêm túc nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó, rồi tiếp đó nó chọn một chỗ thoải mái, đắc ý lắc mông đắc đi tới, nằm xuống, một tay chống đầu, giơ chân bắt chéo, một tay khác cầm tờ rơi kiêu ngạo phe phẩy.
Dáng vẻ đắc ý đó không giống như đang phát tờ rơi mà nom như đang khoe khoang mới đúng.
Dáng vẻ buồn cười thu hút mấy đứa trẻ tới gần, chúng như cố ý trêu đùa vịt Donald, tranh đoạt tờ giấy trong tay nó, trên mặt tờ tuyên truyền là trung tâm hoạt động nhi đồng.
Không mất bao lâu, tờ rơi đã được phát hết, trung tâm hoạt động kia cũng nhanh chóng kín chỗ. Ông chủ mập mạp lúc nãy cũng chạy lại đây mặt đầy vui vẻ và vừa lòng, vừa đưa tiền vừa vỗ bả vai Trình Ngộ, hào phóng cho cậu thêm 50 đồng tiền.
Trình Ngộ ngơ ngác nhận tiền, quay đầu lập tức nhìn thấy thiếu nữ đã bỏ mũ ra, chỉ mặc bộ đồ Vịt Donald đứng ở đó nghiêng đầu nhìn cậu, cười đầy đắc ý.
“Thế nào, thấy mình lợi hại chưa!”
Tóc thiếu nữ bởi vì ra mồ hôi mà ướt đẫm, rối loạn. Trên mặt không có lớp trang điểm dày cộm nhưng cô hình như hoàn toàn không để bụng, đắc ý cười tủm tỉm với cậu tranh công, đôi mắt cong cong rực rỡ lấp lánh, tựa như cất giấu ánh mặt trời.
Trình Ngộ rời mắt, đưa tiền trong tay cho cô, Tô Noãn đang cười tức khắc dừng lại, nhìn Trình Ngộ, mếu máo nói: “Mình cho rằng bọn mình đã là bạn bè rồi, hoá ra cậu không cho rằng như vậy.”
Trình Ngộ giật mình, rút tiền lại, cùng lúc đó Tô Noãn nghe thấy hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm, 0!
Cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, dẫu sao không phải số âm là tốt rồi!
Trong tiệm cà phê ở góc đường, Triệu Triệt trợn mắt há mồm rời mắt khỏi khuôn mặt Tô Noãn, che giấu luống cuống uống một ngụm cà phê.
Cậu nhất định điên rồi, bởi vì vừa rồi cậu lại cảm thấy đồ Smart kia tươi cười dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh đến thế. Gặp quỷ rồi, cặp mắt mê hoặc người và quả đầu như mới nổ kia toả sáng như thế chắc chắn là vì phấn nền quá dày nên phản quang!
Đột nhiên dường như nhận ra điều gì, cậu nhìn về phía Hàn Liệt mặt không biểu cảm: “Có phải cậu đã sớm biết gần đây hai người bọn họ gần gũi nhau nên cậu ta mới không theo đuôi chúng ta nữa đúng không?”
Nói xong lại cảm thấy bối rối: “Chẳng lẽ bọn mình lại phải cạnh tranh với cái thằng ở cô nhi viện kia à... Sao lại càng ngày càng mất mặt thế này!”
Hàn Liệt lạnh lùng đáp: “Chẳng qua là một kẻ ghê tởm đáng thương tìm một người càng đáng thương càng ghê tởm hơn bản thân để làm bạn mà thôi.”
Loại người này luôn luôn ghê tởm như thế. Bọn họ sẽ bằng mọi cách tìm ra một người còn tội nghiệp hơn chính mình, khiến bản thân sinh ra cảm giác ưu việt, sự đồng lòng ti tiện với một kẻ đáng thương khác!
Nhìn thấy vẻ mất không kiên nhẫn trên mặt Hàn Liệt, Triệu Triệt cúi đầu uống cà phê, đáy mắt hiện ra ánh sáng.
Hàn Liệt vẫn không bỏ qua được vấn đề thân phận, cậu ta sẽ nhân cơ hội này tấn công nhanh hơn, sớm theo đuổi được Smart, càng sớm làm Hàn Liệt cách xa Tiểu Anh.
Ngày hôm sau mới vừa tan học, Tô Noãn đã bị Triệu Triệt ngăn lại.
“Không phải cậu đã đồng ý làm bạn nhảy của mình à, lúc đó cậu không thể cứ như thế này đến đấy chứ?” Triệu Triệt nhướng mày: “Mặc dù cậu có trông thế nào thì mình vẫn thích, nhưng mà chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện thử thay đổi ngoại hình à?”
Tô Noãn cười thầm, nghĩ tên nhóc này nói một đằng làm một nẻo, trên mặt lại hiện ra vẻ thẹn thùng, không được tự nhiên: “Vậy ý của cậu là?”
Đúng lúc cô cũng cảm thấy bản thân nên tìm một lý do để thay đổi ngoại hình. Cô có lý do tin tưởng tiến độ công lược vai ác chậm như thế chắc chắn là do quả đầu bùng nổ và phong cách trang điểm cay mắt!
Quả nhiên, Triệu Triệt lập tức hưng phấn nói: “Mình đưa cậu đi mua quần áo rồi làm tạo hình nha!”
Đầu tiên là mua lễ phục dạ hội, váy áo rất đẹp nhưng lại bị lớp trang điểm dày cộp và mái tóc bùng nổ của Tô Noãn phá hỏng, khiến Triệu Triệt nhìn mà lông mày co giật, cậu ta cạn lời đỡ trán: “Được rồi, bọn mình mau đi làm tạo hình thôi.”
Nếu cậu ta dám mang theo bạn nhảy với mái đầu nổ mạnh này tham gia vũ hội, chuyện này nhất định sẽ lưu lại trong cuộc đời cậu ta một bóng ma khó phai.
Tới tiệm, Triệu Triệt gọi cửa hàng trưởng tới thay đổi tạo hình cho Tô Noãn, còn cậu ta lại hứng thú ngồi trên sô pha bên cạnh vừa chờ vừa chơi trò chơi.
Cậu ta cũng không trông cậy vào Tô Noãn bao nhiêu, tóm lại đừng quá cay mắt là được.
Không biết đã qua bao lâu, cậu ta trông thấy cửa hàng trưởng đi tới, trên mặt hiện vẻ kích động khó kìm, hai tay xoa vào nhau chạy tới chỗ Triệu Triệt tranh công.
“Cậu Triệt nhất định sẽ cảm thấy bản thân tiêu tiền rất đáng giá, dẫu sao... tôi đây sắp trả lại cho cậu một tiểu tiên nữ!”
Cửa hàng trưởng đột nhiên vẫy tay kêu người kéo rèm buồng thay quần áo ra, Triệu Triệt tỏ vẻ không biết nói gì hơn.
Còn tiểu tiên nữ, chắc là mặt trước chấm đất(*) thì có... hả?
(*) Người rơi từ trên trời xuống, mặt chạm đất trước, vỡ mặt => Chửi, nói người ta xấu xí.
Triệu Triệt ngây ngẩn, hoặc là nói... ngây dại, miệng cậu há to, không dám tin tưởng thiếu nữ đang từ từ đi đến trước mặt mình.
Quả đầu như nổ mạnh ban đầu đã biến thành mái tóc dài mềm mại xoã tung. Hai bên tai, trên trán là tóc mai hơi rối.
Làn da thiếu nữ trắng nõn gần như trong suốt, lông mày đậm hơn màu tóc một tí, một đôi mắt to vô cùng long lanh, đuôi mắt hơi xếch lanh lợi và quyến rũ. Chiếc mũi tinh xảo, màu son môi tươi mát tự nhiên khiến cô trông như tiểu tiên nữ mới bước ra từ trong rừng rậm.
Trên người thiếu nữ là bộ lễ phục vàng nhạt kiểu dáng rất đơn giản do Triệu Triệt tự mình chọn. Lúc ấy lựa chọn chiếc váy này cậu cũng không muốn để người khác biết cậu ta và Smart đi cùng nhau.
Nhưng hiện tại, lễ phục được mặc trên người thiếu nữ lại càng khiến cô trở nên thanh khiết, tinh xảo đến không chân thật.
“Triệu Triệt?” Tô Noãn cười thầm, trên mặt lại là biểu tình kỳ quái gãi đúng chỗ ngứa.
Cô vẫn biết thân thể này có một khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa cô còn cố tình nên chuyện làm tên oắt này mặt đỏ tai hồng chỉ mất một hai giây.
Quả nhiên, lúc Triệu Triệt phục hồi tinh thần, phản ứng đầu tiên của cậu ta là xoay người, chỉ để lộ ra lỗ tai hồng thấu.
“Triệu Triệt?” Tô Noãn cảm thấy kỳ lạ: “Cậu thấy có ổn không, không thì có thể thay đổi tiếp...”
Cô còn chưa dứt lời đã trông thấy Triệu Triệt cuống quít xoay người, vội vàng mở miệng: “Không cần thay đổi, không cần thay đổi, rất đẹp, đẹp... ” Chưa nói xong, thiếu niên lại ngơ ngẩn nhìn cô, mặt đỏ bừng, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “... Rất xinh đẹp.”
“À, vậy là tốt rồi.” Tô Noãn tự nhiên xoay người trở về phòng thay quần áo. Lúc cô ra ngoài đã đổi về áo thun quần jean, tóc dài thoải mái buông xoã trên lưng.
Cô nghe thấy hệ thống nhắc nhở: hảo cảm của Triệu Triệt đối với cô từ -10 biến thành 30.
Đúng là tuổi còn trẻ, thấy sắc là không vững tâm mà!
Trên đường trở về, Triệu Triệt nhìn dáng người mảnh khảnh của thiếu nữ phía trước, mái tóc đen nhu thuận cùng với khuôn mặt nhỏ linh động khi nói chuyện khiến cậu ta mất tự nhiên nuốt nước miếng.
Cậu ta chưa từng cảm thấy không được tự nhiên như vậy, cho dù có đứng trước mặt Tô Anh cũng chưa bao giờ có. Trái tim thình thịch loạn xạ, mặt thì không ngừng nóng lên.
Tô Noãn đều để vào trong mắt, trong lòng lại cười thầm.
Đúng là một thiếu niên nhan cẩu(*), thế mà còn dám đứng trước mặt cô làm tra nam. Một giây thôi, chị đây sẽ dạy cậu cách làm người!
(*) Đại khái là mê mặt, nhan sắc, gục ngã trước nhan sắc xinh đẹp.
Nhìn biểu tình của cậu ta, cô khẽ hô nhỏ một tiếng: “Không xong, muộn rồi mình phải đi về.”
Triệu Triệt phục hồi tinh thần lại, theo bản năng không muốn, nói: “Mới hơn 7 giờ thôi, còn sớm mà, bọn mình có thể đi ăn cơm tối...”
Thiếu nữ xua tay: “Mình và Trình Ngộ đã hẹn 7 giờ là giờ học bù rồi.”
Nhắc tới Trình Ngộ, Triệu Triệt bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh Tô Noãn mặc đồ thú bông đứng trên phố cười đắc ý với Trình Ngộ, trong lòng xuất hiện cảm giác không vui.
“Cậu ta thì có thể bổ túc cho cậu được cái gì, đều là học sinh cả. Nếu cậu muốn học bù mình có thể mời giáo viên đến dạy, hai bọn mình học cùng nhau...” Nói xong cậu ta lại đỏ mặt.
Tô Noãn lắc đầu: “Trình Ngộ dạy rất tốt, với cả hồi trước mình đối xử với cậu ấy không tốt nhưng giờ còn nguyện ý dạy mình, mình cảm thấy cậu ấy khá tốt.”
Xe tới, không đợi Triệu Triệt mở miệng cô đã lên xe rồi đóng cửa lại, vẫy tay với Triệu Triệt.
Nhìn thấy thiếu nữ không do dự rời đi, Triệu Triệt đứng thất thần, chờ phục hồi tinh thần, cậu lại mặt đỏ hồng, mất tự nhiên ho khan.
Tô Noãn ngồi trên xe, nghe thấy hệ thống báo độ hảo cảm của Triệu Triệt đối với cô tăng lên 10, đã tăng tới 40, cô chợt thấy buồn cười.
Lúc về đến nhà, cô lại không nhìn thấy Trình Ngộ, đã 7 rưỡi, Trình Ngộ đi đâu rồi?
Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng nên ép hỏi 38. 38 ấp úng một lúc lâu mới chịu nói cho cô biết, Trình Ngộ bị đánh ở cô nhi viện...
Tô Noãn sửng sốt.
Bị đánh... ở cô nhi viện ư?
...