Có thể nói, Tạ Tri Phỉ hoàn toàn không biết gì về những chuyển biến trong phòng trà, bởi cô đang rất bận xử lý công việc liên quan đến hạng mục hợp tác quốc tế.
Một mặt do đã hứa với Tạ Hoành Húc, mặt khác do đây cũng là dự án đầu tiên cô đảm nhận. Mọi ánh mắt đều dõi theo cô, nên càng không thể lơ là được.
Sau khi thúc đẩy toàn bộ bộ phận tiếp thị tăng ca, cuối cùng Tạ Tri Phỉ cũng có thể hoành thành bản kế hoạch trong hai tuần và gửi cho Tạ Hoành Húc xét duyệt. Sau khi được duyệt xong, cô sẽ phải ra nước ngoài công tác.
Tạ Tri Phỉ dẫn theo hai nhân viên cấp cao giàu kinh nghiệm, thư ký và giám đốc khu vực mới được bổ nhiệm đi cùng trong chuyến công tác này, dự kiến mất ít nhất một tuần.
Sau khi đi cô mới nhận ra chuyến công tác này cần kéo dài từ mười ngày đến nửa tháng. Đầu tiên họ cần đến công ty đối tác tìm hiểu chi tiết, sau đó mới đến bước thương lượng. Ngay cả khi cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ thì cũng mất kha khá thời gian để hoàn tất các thủ tục hợp đồng.
Những điều trên đều nằm trong phạm vi kiểm soát của Tạ Tri Phỉ. Điều duy nhất khiến cô lo lắng là trong thời gian cô vắng mặt, Cố Chi Chương có thể lợi dụng tình thế để củng cố quan hệ tình cảm với Ôn Bình Hàn. Suy cho cùng, phản ứng hóa học giữa nam chính và nữ chính rất bền chặt, một tia lửa nhỏ cũng có thể làm bùng lên một mối tình lãng mạn nồng nàn, biến đây trở thành những kỉ niệm đáng trân trọng.
Trước khi ngủ, cô hỏi hệ thống:: 【 Ôn Bình Hàn và Cố Chi Chương đã tiến triển đến mức nào rồi? 】
Hệ thống: 【 Không biết, từ sau khi cô can thiệp vào nội dung câu chuyện, rất nhiều sự việc đã không còn diễn ra đúng theo nguyên tác nữa. Nên cho dù có là hệ thống tôi đi chăng nữa cũng khó đoán trước được. 】
Tạ Tri Phỉ rất hài lòng, điều này chứng tỏ cố gắng của nàng có hiệu quả!
Cô lại hỏi: 【 Cố Chi Chương có còn tán tỉnh cô ấy không? 】
Hệ thống: 【 Hẳn là có. 】
【 Có cách nào giúp tôi dịch chuyển tức thời không? 】
Hệ thống: 【 Chúng ta đang ở trong truyện ngược đô thị, không phải truyện kì ảo, nên không có công năng này đâu. 】
【 Quá tệ. 】
Không thể dựa vào bàn tay vàng nhưng chỉ để trang trí này. Tạ Tri Phỉ quyết định dựa vào chính mình, cô gọi cho ai đó, điện thoại đổ chuông một lúc mới có người trả lời.
"Ơi?" Ôn Bình Hàn nói nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"
Tạ Tri Phỉ đột nhiên cảnh giác: "Chị ơi, chị đang làm gì? Sao lại lén lút như thế??" Đừng nói là đang hẹn hò với Cố Chi Chương!?
"Chị đang họp."
"À à, ngại quá em làm phiền rồi." Tạ Tri Phỉ vỗ vỗ trán, suýt quên mất việc chênh lệch múi giờ, vội vã cúp máy.
Nửa tiếng sau, Ôn Bình Hàn gửi tin nhắn: 【 Họp xong rồi, tìm chị có việc gì vậy? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Không có gì, chỉ là em muốn nghe giọng nói của chị, đảm bảo chị vẫn bình an. 】
Ôn Bình Hàn: 【? 】
Ôn Bình Hàn: 【 Đang ban ngày, em không cần kể chuyện kinh dị đâu. 】
Cứ như vậy, Tạ Tri Phỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi sẽ liên tục nhắn tin cho Ôn Bình Hàn. Tuy nhiên do chênh lệch múi giờ, thêm việc cả hai đều vội nên những chuyện có thể tán gẫu mỗi ngày cũng không nhiều.
Ôn Bình Hàn cảm thấy khó hiểu, em ấy đi công tác mà đúng không? Sao trông có vẻ nhàn hạ vậy?
Vào cuối tuần, Ôn Bình Hàn quyết định trả tiền cọc căn hộ được Cố Chi Chương giới thiệu. Nàng đến nơi và vô tình gặp Cố Chi Chương đang giám sát công trình.
Để cảm ơn đề xuất của hắn, không còn cách nào ngoài mời hắn bữa cơm.
Cố Chi Chương để nàng chọn địa điểm, nàng đã chọn một nhà hàng Tứ Xuyên bình thường gần đó. Nhà hàng trang trí kiểu cổ với những chiếc bàn bóng loáng dầu. Có thể nhận ra ông chủ Cố rất hiếm khi đến những nhà hàng bình dân như thế này. Hắn do dự một lúc rồi mới ngồi xuống, lật nhanh quyển menu dính chút dầu mỡ, chọn vội hai món rồi đóng lại.
Ôn Bình Hàn khẽ nhếch mép cười, lấy khăn giấy lau bàn, đồ ăn được dọn lên thì hai người mới động đũa.
Ăn được vài đũa, Cố Chi Chương bắt đầu toát mồ hôi vì cay, phải liên tục uống nước.
"Anh không ăn cay được sao?" Ôn Bình Hàn ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, không lẽ cô nghĩ tôi ăn cay được?" Cố Chi Chương còn ngạc nhiên hơn.
"Tạ tổng ăn cay được, nên tôi nghĩ anh cũng vậy." Ôn Binh Hàn nói chắc như đinh đóng cột.
"Chúng tôi có phải anh em ruột đâu." Cố Chi Chương cười đáp, đột nhiên khựng lại, khó hiểu mà hỏi: "Cô gọi em ấy là Tạ tổng?"
"Ừm, tôi làm việc ở Tề Thịnh." Ôn Bình Hàn đáp.
"Ra là vậy." Cố Chi Chương kinh ngạc, sau đó mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu, tiện tay dùng khăn giấy liên tục lau mồ hôi.
"Nếu anh không ăn cay được thì nên từ chối tôi ngay từ đầu." Ôn Bình Hàn nói.
"Hiếm khi được cô chủ động mời, tôi không cự tuyệt được." Cố Chi Chương nói.
"..."
Công bằng mà nói, Cố Chi Chương anh tuấn, xuất thân từ gia đình giàu có và tính đến nay vẫn chưa bộc lộ tính xấu nào. Anh ta ra dáng là một lựa chọn tốt, chẳng trách Tạ Tri Phỉ nhiều năm yêu thầm anh ta.
"Cố tổng, tôi mời anh dùng bữa này chỉ vì muốn thay lời cảm ơn thôi." Ôn Bình Hàn dừng một chút, gắp hai hạt tiêu xanh cho vào miệng nhai: "Còn về những phương diện khác...chúng ta không hợp nhau."
"Vì sao không hợp."
"Xét về gia cảnh, học vấn, quan điểm, thậm chí là thói quen sinh hoạt." Ôn Bình Hàn chậm rãi nói: "Tôi hiểu cho cảm giác mới mẻ nhất thời của anh, nhưng tôi sẽ không coi trọng nó."
Cố Chi Chương im lặng nhìn nàng, thật lâu sau mới đáp lại: "Quả thực, có thể ban đầu tôi rất thích thú với sự mới lạ từ cô, rất tò mò về cô. Nhưng bây giờ, dường như cùng với sự tò mò đó, tôi còn có thêm phần thích cô nữa, phần tình cảm này ngày càng lớn hơn. Ôn Bình Hàn, từ giờ trở đi tôi sẽ chính thức theo đuổi cô."
Ôn Bình Hàn nhăn mày, theo bản năng nghĩ đến Tạ Tri Phỉ: "Thứ anh theo đuổi chính là cảm giác mới mẻ, nhưng nếu anh ngoái đầu nhìn lại, anh sẽ thấy bên cạnh mình còn có rất nhiều người thích hợp."
"Nhưng tôi không thích bọn họ."
Ôn Bình Hàn bỗng cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo như nước ốc, ngay cả món ăn ngày thường nàng thích nhất cũng cảm thấy nhạt nhẽo.
Nếu một người đối xử tốt với hắn như Tạ Tri Phỉ, hắn còn không thích, thì nàng thật sự rất khó tin vào việc Cố Chi Chương thích nàng, rốt cuộc là vì lý do gì, càng nghĩ càng thấy ấu trĩ, còn có chút tiếc hận thay cho Tạ Tri Phỉ.
Yêu thầm hắn nhiều năm như vậy, vì hắn mà học tennis, rõ ràng có thể đánh thắng hắn nhưng vẫn chấp nhận yếu thế hơn, tất cả những chuyện này đều đáng giá sao?
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nàng nhìn màn hình, là cuộc gọi của Tạ Tri Phỉ.
"Xin phép, tôi phải nghe điện thoại." Ôn Bình Hàn mang theo di động ra ngoài, vừa bắt máy đã nghe giọng nói đầy oán giận ở đầu dây bên kia.
"Mệt mỏi quá~ em vừa mới kết thúc một buổi đàm phán dài bốn năm tiếng gì đó, về khách sạn thì không muốn làm gì nữa!!"
"Em vất vả rồi."
"Chị ơi, chị đang làm gì vậy?"
"Đang ăn cơm...Cùng Cố Chi Chương..."
"Cái gì?? Sao đột nhiên chị ăn cơm chung với hắn!?" Tạ Tri Phỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Ừm, thật ngại quá."
"Không sao không sao, nhất định là do hắn ép buộc chị đúng không?"
"Không phải, là chị chủ động mời."
Tạ Tri Phỉ hít một hơi thật sâu, cẩn thận hỏi han: "Tại sao phải mời hắn ăn cơm? Không lẽ chị..."
"Cũng không phải." Ôn Bình Hàn cắt ngang lời nói của cô.
"Ơ? Chị biết em định hỏi gì sao?"
"Em muốn hỏi có phải chị thấy hắn không, đúng không?"
"Chị thật thông minh!"
"Chị không thích hắn, em yên tâm đi." Ôn Bình Hàn đáp.
Tạ Tri Phỉ hài lòng gật đầu, nhưng có chút khó hiểu - mình yên tâm gì cơ?
Ôn Bình Hàn chờ một lúc vẫn không thấy cô đáp lại, lựa lời nói: "Chị thấy Ôn Bình Hàn là kẻ không biết quý trọng người khác, tốt nhất không nên ôm mộng thành đôi với hắn."
"Đúng đúng đúng!!" Tạ Tri Phỉ vỗ đùi đồng ý.
"Thích hắn là chuyện không hay ho gì."
"Đúng luôn!"
Thấy cô phụ họa nhiệt liệt như vậy, càng không thể đoán ra suy nghĩ của cô, rốt cuộc là đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hay là giả vờ hưởng ứng?
"Được hắn thích cũng không phải chuyện gì hay ho!" Tạ Tri Phỉ thêm mắm thêm muối.
"Ừm." Ôn Bình Hàn nghe thấy có người gõ cửa kính. Nàng quay lại thấy Cố Chi Chương đang đứng đó, chỉ tay vào đồng hồ, ra hiệu hắn đang rất gấp.
"Cố Chi Chương gọi chị, nói chuyện sau nhé."
"Được rồi...Cố ca sao lại cắt ngang cuộc gọi của người khác như vậy chứ? Em thì sẽ không làm vậy đâu ~ Em sẽ để chị gọi điện thoải mái luôn (*^▽^*)"
Ôn Bình Hàn: "..."
Cố ca của em nếu nghe câu này, sẽ tức chết mất.