Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Chương 3:




"Hàn tỷ thật lợi hại! Cuối cùng thành công bảo toàn đơn hàng của Lệ tổng!" Lâm Chí Mẫn hét lớn trong văn phòng
"Được rồi, đừng làm phiền người khác làm việc". Ôn Bình Hàn bất đắc dĩ kéo Lâm Chí Mẫn, bảo nàng ta mau ngồi xuống.
Đồng nghiệp xung quanh đều đến chúc mừng, Lâm Chí Mẫn la hét muốn uống cà phê, Ôn Bình Hàn liền thuận thế mời đồng nghiệp cà phê, tiếng chúc mừng xung quanh liền càng lúc càng nhiều.
Nàng đã theo Lệ tổng trong khoảng thời gian dài, hiện tại, đã có thể làm Lệ tổng nhớ đến nàng, chủ động mời nàng cùng đánh tennis.
Nhớ tới cuộc gặp gỡ tình cờ ở sân tennis, Ôn Bình Hàn cảm thấy có chút kì lạ.
Lời nói của cô gái xinh đẹp kia vẫn còn văng vẳng bên tai.
-- Chỉ là em chuẩn bị thật tốt để có thể gặp lại chị bất cứ lúc nào.
Là ý tứ gì?
Các nàng rõ ràng chỉ là người xa lạ, vậy thì vì lý gì trong những lời này lại ấp ủ một tia mong chờ khó diễn tả thành lời?
Càng nghĩ, càng cảm thấy nguyên nhân đều liên hệ đến người tên là Trí Chướng (thần kinh có vấn đề)... á nhầm, người đàn ông tên Cố Chi Chương.
Nàng nhớ tới quan hệ thân mật giữ hai người, cùng tiếng gọi ca ca của cô gái kia, tựa hồ mang theo cảm tình không bình thường.
Nếu đúng như lời cô gái kia nói, Cố Chi Chương đối với mình là nhất kiến chung tình, nên vẫn mong chờ cùng mình gặp lại, và cô ấy muốn giúp đỡ hắn ta theo đuổi mình, như vậy cũng được tính là có lý.
Như vậy, cảm tình của cô gái kia với Cố Chi Chương là gì?
Tựa thích, lại không quá thích?
*
"Ta ứ quan tâm tới hắn" Tạ Tri Phỉ nằm ở nhà, vừa xem tiểu thuyết vừa cùng hệ thống nói chuyện phiếm.
Hệ thống đang chỉ trích cô đoạt đất diễn của nam chính, khiến nam chính không phát huy được tính cách hiền lành, cẩn thận, ân cần và chiều chuộng của hắn.
"Tôi đến đây để tu chỉnh nội dung tiểu thuyết, nên chúng ta là quan hệ hợp tác đúng không? Tôi nhớ rõ, quy tắc chỉ có một, chỉ cần dựa trên thiết lập nhân cách trà xanh, nếu không thì tôi còn có tích sự gì? Nếu hoàn toàn dựa theo nội dung vở kịch của các ngươi, vậy so với nội dung tiểu thuyết ban đầu có gì khác nhau?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
Hệ thống: 【...... 】Giỏi lắm, bị thuyết phục.
"Hơn nữa...càng xem càng khó chịu, sao người như hắn lại lên làm nam chính được chứ!?" Tạ Tri Phí vẫy vẫy cuốn tiểu thuyết trong tay, trên bìa sách có hai chữ màu hồng phẩn --《 Mật thương 》 (mật ngọt và bi thương).
Hai từ này kết hợp hồi đầu ngọt ngào đoạn kết cẩu huyết, còn có chút bầu không khí đau đớn không chính thống của thanh xuân, đúng là cuốn tiểu thuyết nguyên bản của thế giới này.
"Càng đọc càng thấy nam chính tự cao tự đại, hận không thể đem cả thế giới xoay quanh hắn, mỗi lần có hiểu lầm, hắn ta sẽ tìm cớ bào chữ, chờ người khác đến dỗ dành. Đối xử với nữ chính nửa phần tin tưởng cũng không có, nữ phụ vừa khóc, hắn liền mềm lòng".Tạ Tri Phỉ đảo mắt "Nói thật, lấy hiểu biết của tôi về Ôn Bình Hàn mà nói, rất khó tin cô ấy sẽ yêu tên này".
Trước mắt, căn cứ quan sát của cô, Ôn Bình Hàn độc lập, mạnh mẽ, năng lực công tác không tồi, không giống tiểu Bạch Hoa khi yêu sẽ nũng nịu muốn sống muốn chết.
Do cốt truyện phát triển, thiết lập nhân vật cũng sẽ thay đổi, con người cường đại vì tình yêu mà trở nên đa sầu đa cảm, chiếm hữu mạnh mẽ, người độc lập khi gặp tình yêu của đời mình, cũng sẽ mong muốn ỷ lại vào đối phương, không phải những điểm này rất hấp dẫn và quyến rũ sao?】 Hệ thống nghĩ.
"..." Tạ Tri Phỉ hai mắt vô thần, trông như cá chết: "Không thể, tôi chỉ biết suy đoán theo cách nghĩ của một con cẩu độc thân thôi, còn về chuyện tình yêu có đủ khiến con người ta thay đổi nhân cách không, tôi cũng không biết".
"Ta không biết yêu là gì, nhưng không có nghĩa ta không biết cách gõ đầu hệ thống!" Tạ Tri Phỉ nghiến răng
Hệ thống tức thì ngậm miệng.
Hôm nay là thứ bảy, Tạ Tri Phỉ ngủ trưa một lúc, bị Triệu Tiểu Tĩnh gọi đến đánh thức.
"Quán bar Mê Lộ, mau tới, có kinh hỉ". Triệu Tiểu Tĩnh nũng nịu mời cô.
Quán bar à...
Đi!
Tạ Tri Phỉ nghĩ đến kiếp trước thời gian đều dùng để làm việc, không hề hưởng thụ cuộc sống, cảm thấy mệt lớn. Hiện tại khó có được đầu thai tốt như vậy, không hưởng thụ một phen quả là đáng tiếc.
Mê Lộ là quán bar địa phương rất nổi tiếng, quy mô lớn, trang trí đẹp mắt, thường xuyên tổ chức live, hôm nay bỏ lỡ tiết mục, nhưng thật sự rất náo nhiệt.
Cô vừa đi vào, đã thấy Triệu Tiểu Tĩnh ngồi ở khu vực VIP, tay cầm thuốc lá vẫy vẫy cô.
Cô bước vào ghế dài, nhìn thấy Triệu Tiểu Tĩnh rúc vào lòng ngực một nam nhân, là bạn học của Cố Chi Chương, Lệ Phong.
"Xin chào" Lệ Phong chào hỏi.
Triệu Tiểu Tĩnh hướng cô chọn mi, khẽ cười, biểu tình tràn ngập "Xem mình có *ngưu bức không nào".
*Ngưu bức hay còn gọi tắt là Ngưu B là một từ rất hay gặp trong các truyện ngôn tình cổ đại trung quốc, nói chung chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã.
Tạ Tri Phỉ lắc đầu bật cười, nguồi phía đối diện, nhìn quanh một vòng, thật ồn, phía bên trái là một bàn lớn đang tổ chức lên hoan, lúc cùng nhau chạm cốc phát ra tiếng hét chói tái, cô không thể không nói to hơn: "Kinh hỉ chỗ nào?"
"Ở đây nè". Triệu Tiểu Tĩnh chỉ chỉ Lệ Phong, "Anh ấy có thể hô biến ra Cố Chi Chương, thế nào, tỷ muội của cậu rất có tâm đúng không".
Tạ Tri Phỉ: "..." Vô cùng cảm ơn!
Nếu biết kinh hỉ là cuộc hẹn với Cố Chi Chương, thà ở nhà uống bia lạnh còn hơn.
"Cậu ta sắp đến rồi". Lệ Phong nhìn di động nói.
Tạ Tri Phỉ thật sự chết lặng, một chút cũng không muốn thấy mặt Cố Chi Chương, vừa thấy mặt phải giả dạng trà xanh, có ai thích tăng ca trong giờ nghỉ đâu!
"Uống không? Không, cũng được? Không uống thì mình uống". Đột nhiên Tạ Tri Phỉ nâng ly rượu trước mặt, nhân lúc đối diện không kịp trở tay, một hơi uống hết nửa ly rượu, liếm môi.
Rượu đắt tiền như vậy, cũng không thể thưởng thức nổi.
Hưởng thụ xong rồi, về thôi, cô vừa đứng dậy, đã đối mặt với một người đàn ông.
"A Phỉ, em cũng đến à". Cố Chi Chương mỉm cười nói.
"..." Ngươi là Tào Tháo à?
Triệu Tiểu Tĩnh nhìn không được cười trộm, tiếp sức nói: "Mau đến ngồi, là em gọi A Phỉ đến".
Cố Chi Chương nhìn tư thế ái muội của Triệu Tiểu Tĩnh cùng Lệ Phong, lựa chọn ngồi xuống đối diện họ. Triệu Tiểu Tĩnh thúc giục Tạ Tri Phỉ cũng ngồi xuống, cô đột nhiên che ngực, giả bộ buồn nôn, xua tay rời đi: "Không, tớ uống hơi nhiều, đi toilet đây".
Triệu Tiễu Tĩnh thấy tình thế không ổn, bật dậy theo sau: "Em đi xem cô ấy".
Vào toilet, Tạ Tri Phỉ vừa mở vòi nước, đã ngửi thấy mùi khói thuốc bên cạnh.
"Cậu sao thế này?" Triệu Tiểu Tĩnh đến bên cạnh cô, hít một hơi thuốc, "Mình tạo cho cậu cơ hội tốt như vậy, đem Cố Chi Chương đến, mình hiến dâng nhiều như vậy".
"Hôm nay mình thật sự, thật sự có việc phải đi trước".
"Cậu có gì đúng không đúng, sao cậu vừa gặp Cố Chi Chương liền bỏ hết những việc đang làm vậy?" Triệu Tiểu Tĩnh nhăn mày.
Tạ Tri Phỉ nghĩ nghĩ, ra vẻ mất mát nói: "Hắn có đối tượng rồi, mình quyết định từ bỏ".
"Cậu khai mạc *trò đùa quốc tế gì vậy? Nhiều năm nay, cậu đuổi nữ nhân bên người hắn ta bao nhiêu lần rồi?"
*Thuật ngữ trò đùa quốc tế xuất phát từ vụ tai nạn máy bay U-2 trong Chiến tranh Lạnh. Ở đây mang ý nghĩa những câu nói khiến người khác khó mà tin được.
"Lần này không giống, hắn thật sự động tâm".
"Vậy moi tim hắn ra".
"....." Tạ Tri Phỉ liếc mắt một cái, "Không hỗ danh là chị em của mình".
Triệu Tiểu Tĩnh cười to, vứt tàn thuốc trên tay, châm một điếu khác, nhét vào tay cô: "Sao cũng được, nhìn cậu bám theo hắn như vậy mình cũng không vừa mắt, nam nhân nhiều như vậy, treo mãi ở một cái cây làm gì. Thôi nào, trên đời không thiếu đàn ông đâu, chỉ mãi theo đuổi một người không thấy mệt sao?"
Tạ Tri Phỉ: "..."
Tình yêu hại đầu óc thì cô không biết, chỉ biết đến loại tình yêu hại thân.
Triệu Tiểu Tĩnh ra ngoài tìm Lệ Phong, Tạ Tri Phỉ định lau tay, để ý đến điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, theo thói quen đưa lên môi hút hai hơi.
Trước kia tăng ca, thi thoảng sẽ uống cà phê cùng hút thuốc, hai thứ này như cặp bài trùng đến từ thiên đường.
...Ngoại trừ chết sớm, không có khuyết điểm.
Cô nhẹ giọng cười, ngẩng đầu lên, trên gương xuất hiện khuôn mặt không ngờ tới.
Cô ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng của Ôn Bình Hàn, ngay lập tức nhớ tới sự tồn tại của Cố Chi Chương đang ở bên ngoài, nên gặp cô ấy ở đây cũng không ngạc nhiên, Cũng không biết, cuộc nói chuyện vừa rồi, cô ấy nghe thấy nhiều hay ít?
Trong lúc nhất thời cả hai đều im lặng.
Ôn Bình Hàn đã lười hỏi đối phương vì sao xuất hiện ở đây, đến bên cạnh bồn rửa mặt, mở vòi nước, rửa mặt.
Người bên cạnh mở lời trước: "Sao chị ở đây?"
"Liên hoan". Lãnh đạo tổ chức liên hoan do buổi chiều lại có tổ đi được đơn hàng lớn.
Tạ Tri Phỉ gật đầu, nghiêng đầu nhìn nàng: "Chị uống nhiều lắm hả?"
Lời nói và cử chỉ của đối phương bình thường, nhưng trên người lại tản ra mùi rượu, trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm hồng, có chút đáng yêu.
Cảm nhận được ánh nhìn trực diện, Ôn Bình Hàn lản tránh không nổi, nhìn lại cô: "Cô nhìn gì đó?"
"Nhìn chị đó".
Đại bại trước lời nói của cô, Ôn Bình Hàn nghẹn một chút, ánh mắt dừng ở điếu thuốc trên tay cô.
"Muốn không?" Tạ Tri Phỉ tốt bụng chủ động đưa thuốc tới trước mặt nàng "Làm một ngụm?"
"Không hút". Ôn Bình Hàn lạnh giọng "Hút thuốc có hại cho sức khỏe".
"Chị nói đúng, rất là có hại!" Tạ Tri Phỉ ngay lập tức dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Ôn Bình Hàn vô thức nhướng mày, có chút kinh ngạc trước hành động ngoan ngoãn của cô.
Hai người một trước một sau ra khỏi toilet, Tạ Tri Phỉ muốn bỏ chạy lại bị giữ lại, trở lại chỗ ngồi, trong lúc hai người đàn ông đang bàn chuyện công việc, cô bỗng sao nhãng, cúi đầu tìm bóng dáng Ôn Bình Hàn.
Rất nhanh, cô đã tìm thấy thân ảnh cao cao gầy gầy kia trong đám người náo nhiệt, so với biểu tình bĩnh tĩnh vừa rồi hoàn toàn bất đồng, vừa đến cục diện xã giao, khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Bình Hàn liền mỉm cười, miệng lưỡi cũng lưu loát không ít, với ai cũng có thế bắt chuyện vài câu.
Trong nhóm người đó có một kẻ đặt biệt thích nói chuyện với nàng, thân hình béo, đeo cà vạt rực rỡ.
Đối với người này Tạ Tri Phỉ có chút ấn tượng, sáng nay lúc họp đã gặp qua, là quản lý khu vực.
Đang lúc âm thầm quan sát, nam nhân bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng lên: "Là nàng".
Không cần hỏi Tạ Tri Phỉ cũng biết hắn đang nói ai.
Này là hào quang nam nữ chính chết tiệt kia, tổng tài trong một đám người chỉ cần liếc mắt một cái cũng tìm ra đối phương đúng không?
Ngay sau đó, Cố Chi Chương đã muốn nhanh xuống lầu tìm Ôn Bình Hàn, Tạ Tri Phỉ bắt đắc dĩ ngẩng đầu, chỗng lại ánh mắt nghi hoặc của Triệu Tiểu Tĩnh, bĩu môi: "Tìm người trong lòng".
"Người này có thật à?" Triệu Tiểu Tĩnh dựa vào lan can, truy tìm bóng dáng Cố Chi Chương, một lát sau, cô ngạc nhiên quay đầu lại: "Không phải là cô gái lần trước chơi tennis cùng chúng ta sao?"
Nghe vậy, Lệ Phong cũng quay lại nhìn, ý vị thâm trường sờ sờ cằm: "A, là Ôn Bình Hàn sao, Cố Chi Chương thích cô ấy?"
Ôn Bình Hàn đối với sự xuất hiện của Cố Chi Chương cũng không ngạc nhiên, vừa rồi trong WC nghe được chuyện không nên nghe, đã đoán được quan hệ của bọn họ, cũng theo đó đoán được Cố Chi Chương đang ở quán bar.
"Cố tiên sinh, hiện tại không tiện nói chuyện". Trước ánh mắt bao nhiêu người, Ôn Bình Hàn bị hắn kéo sang một bên, đồng nghiệp lẫn lãnh đạo đều nhìn thấy, khiến cho nàng có chút xấu hổ.
Hơn nữa nàng cũng không muốn gia nhập tam giác tình, không hiểu vì sao lại được một người nhất kiến chung tình, càng không hiểu vì sao lại khiến một nữ nhân đau khổ vì phải buông tay người mình thầm mến.
Ôn Bình Hàn cảm thấy: "???"
Các người có bị làm sao không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.