Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 129: Sắp xếp




Editor: Gà
Người ở đây, ai mà không thành tinh chứ? Chuyện vừa xảy ra bên trong, ai cũng đã biết, nhưng không ai dám hỏi, Lan Lăng Yến rất sợ vợ mình bị khi dễ, hơn nữa anh không giống Mộ Thiệu Hoa lo nhiều như vậy, sợ đắc tội Lâm gia không chiếm được lợi, nên trực tiếp hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra bên trong vậy?” Vừa nghe anh hỏi, lập tức tai Mộ Thiệu Hoa dựng thẳng lên, tuy nói sau khi trở về có thể hỏi Điền Ngọc Hinh, chẳng qua trí tò mò, ai cũng có.
Ninh Vân Hoan chưa kịp mở lời, Mộ Minh Lệ đã nở nụ cười: “Có chuyện gì đâu, vừa nãy mẹ cháu bị vấp ngã, ta để nó trở về phòng nghỉ ngơi, sắc trời không còn sớm nữa, các người cũng nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Bà vừa dứt lời, ba Lan cũng cười nói: “Nếu bà ngoại đã nói thế, các con hãy về trước đi, lời nên nói ba cũng nói xong rồi, sáng sớm ngày mai ba và mẹ con sẽ đi, không cần tiễn.”
Lan Lăng Yến không thèm nhìn ông, ba Lan bất giác xấu hổ, ánh mắt chứa ý cười.
Mộ Minh Lệ đã lên tiếng, người Mộ gia chỉ có thể cáo từ. Lan Lăng Yến dắt Ninh Vân Hoan ra xe, mãi đến khi xe xuống núi, anh vẫn không từ bỏ hỏi: “Ở trong đó bị khi dễ phải không?”
Ninh Vân Hoan không thèm để ý đến anh, mặt xoay qua chỗ khác, Lan Lăng Yến nâng mặt cô lên, không hề tức giận tính khí nóng nảy của cô, nhéo mặt cô, lại hỏi: “Bị khi dễ đúng không?”
Gương mặt thanh lãnh của anh hiện lên một chút quan tâm, ánh mắt đen nhánh như mực vẫn hàm chứa kiên trì, đôi mày dài như nước ẩn hiện dưới mái tóc. Nét mặt thản nhiên nhưng vô cùng đẹp, nhìn dáng vẻ anh kiên trì, tựa như sẽ không bỏ qua nếu không biết đáp án, Ninh Vân Hoan biết tính anh, thở dài, kéo tay anh xuống, nhưng bị anh nắm chặt, rồi mới nói:
“Mẹ anh nói em bị Đông Phương Ngạo Thế chạm vào rồi. Nói em dơ bẩn không xứng với anh, muốn em buông tay.” Lời nói của cô khiến đôi mày Lan Lăng Yến nhanh chóng nhíu lại, biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lóe hung quang, như giông bão sắp đến, mang đến cho người khác một cảm giác bất an kỳ dị.
“Kệ bà ta!” Sau một lúc lâu, Lan Lăng Yến bình tĩnh trở lại, vẻ nguy hiểm trong ánh mắt giảm xuống rất nhanh, ngoài dự đoán của Ninh Vân Hoan. Anh không tức giận, ngược lại giúp Ninh Vân Hoan sửa lại tóc, ôm cô vào lòng rồi không lên tiếng nữa.
Thà rằng anh nói một câu còn đỡ hơn. Bây giờ cứ trầm mặc như vậy. Điều này càng khiến Ninh Vân Hoan cảm thấy có chút không đúng, vốn không quan tâm đến chuyện này, ngược lại hiện giờ anh khiến cô nghĩ đến chuyện đó, nên giãy ra muốn ngồi thẳng, tay để lên ngực anh có chút kỳ quái hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì mà em không biết đúng không?”
Lan Lăng Yến nhắm mắt lại không nói gì, anh cứ như vậy. Ninh Vân Hoan càng cảm thấy không đúng, bắt chước nâng mặt anh lên muốn dùng tay mở mắt anh ra, lập tức Lan Lăng Yến mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, lúc này Ninh Vân Hoan mới phản ứng kịp vừa nãy bản thân đã phạm phải điều gì. Sau lưng đã xuất hiện mồ hôi lạnh.
Gần đây quả thật cô hơi lớn gan rồi, nghĩ rằng Lan Cửu có cảm giác đặc biệt với cô. Lá gan cô bắt đầu lớn hơn, không sợ hãi anh như trước, chuyện dùng tay mở mắt anh có khác nào nhổ răng hổ đâu, hiện tại không nói cô có dám không, sau khi làm rồi mắt cô có còn toàn vẹn không cũng không biết, Lan Lăng Yến cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cô cứng ngắc đặt tay lên gò má anh, không dám động đậy nữa.
Nhìn cô bị dọa sợ, trong lòng Lan Lăng Yến nhịn cười, ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói:
“Ba anh không thích có người sóng vai đứng ngang hàng với ông, đối với ông phụ nữ chỉ là sủng vật mà thôi, trong đó mẹ anh là một sủng vật đặc biệt quý báu.” Khi nói chuyện, Lan Lăng Yến nói ra việc ba Lan dưỡng phế Lâm Mẫn, thấy dáng vẻ Ninh Vân Hoan nghẹn họng nhìn trân trân không nói nên lời, lúc này mới ôm cô ngồi lên đùi anh, sau đó hôn xuống đầu cô: “Bà ta bị làm hư, hiện giờ chỉ cần hao phí một chút tinh lực và tiền bạc, có thể nắm bà ta trong lòng bàn tay, có thể thông qua bà ta hiểu rõ Lâm gia, nên bây giờ bọn họ mới có thể trở về. Chuyện em bị bắt cóc, do Mộ Cẩn Ngôn lợi dụng Lâm Xuyến, Lâm Xuyến không biết nội tình, tưởng rằng muốn tìm em trút giận, chỉ cần tìm mẹ hỗ trợ để điều một số người bên cạnh em đi, nên mới để Mộ Cẩn Ngôn dễ dàng thành công, cuối cùng cho Đông Phương Ngạo Thế hưởng hết.”
Từ lúc bắt đầu, Lan Lăng Yến không giấu diếm nữa, trực tiếp nói ra tất cả mọi chuyện: “Chuyện này anh sẽ tìm Mộ Cẩn Ngôn và Lâm Xuyến đòi lại hết, nhưng còn mẹ anh, không đề cập đến thì tốt hơn.” Tựa như người đang say mộng, nếu đã đánh thức cô, mọi việc cứ để vậy thôi, đừng nói ba Lan là một người cường thế khó khống chế, ngay cả Lan Lăng Yến cũng không thích có người dẫm lên đầu mình, Lâm Mẫn như bây giờ, với anh mà nói là chuyện có lợi.
Ninh Vân Hoan nghe xong những lời này, lông tơ đều dựng đứng. Trong một đại gia tộc luôn có rất nhiều điều xấu xa và nguy hiểm, ngoài mặt tình cảm ba mẹ chồng ân ái như vậy không ngờ bên trong cũng sẽ có tính toán lẫn nhau, một người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn như ba Lan, bề ngoài hào sảng bao nhiêu, không ngờ nội tâm lại lạnh lùng vô cảm như vậy nhưng được ông thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Ninh Vân Hoan có chút ngơ ngác để mặc Lan Lăng Yến ôm, bình thường luôn ấm áp và có cảm giác an toàn khi tựa vào lòng anh, giờ đây lại cảm thấy có chút nguy hiểm, cô nghĩ đến việc Lan Lăng Yến luôn đối tốt với cô, hơn nữa vừa nãy cô còn dám có ý định chạm vào mắt anh, không lạnh mà run:
“Có phải anh cũng giống ba anh, muốn nuôi em thành …”
Cô chưa dứt lời, hàm răng chạm vào nhau kêu cộp cộp, sao Lan Lăng Yến không hiểu ý cô chứ, nhất thời buồn cười, trong lòng hận cô gái nhỏ này không hiểu lòng anh cứ luôn phòng bị anh như vậy, nuốt hết lời muốn nói của cô vào miệng, bản thân anh đã không có lương tâm rồi, nhưng cô gái nhỏ này càng vô tâm hơn anh, người ngoài ai cũng thấy rõ biểu hiện của anh, nếu không sao Lâm Mẫn cứ nhắm vào cô chứ, bản thân chân thành với cô như thế. Cô lại là người đầu tiên luôn nghĩ anh có thể sẽ hại cô.
Không biết có phải kiếp trước thiếu nợ cô hay không, đời này để cô đến hành hạ anh, Lan Lăng Yến nhịn buồn bực trong lòng xuống, nhìn dáng vẻ cô bị dọa trắng bệch, vừa yêu cô đến không kiềm được, vừa bị cô làm tức giận, nhưng không nỡ đánh cô, đành phải mạnh mẽ hôn đôi môi cô. Vừa cọ xát vừa ghi hận, giận cô luôn không tin tưởng mà là hoài nghi anh đầu tiên, loại cảm giác này như thể anh không chạm được đến trái tim cô, khiến người ta hận không ăn cô luôn vào bụng. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lan Lăng Yến liền hành động, động tác vốn ôn nhu đột nhiên biến hóa cắn môi cô, nghe được cô rên một tiếng, cảm giác trong miệng có mùi máu tươi, anh mới nhịn xuống kích thích muốn ăn cô vào bụng. Nhẹ nhàng giúp cô liếm vết máu trên môi.
Lúc đầu, Ninh Vân Hoan cảm thấy anh rất ôn nhu, sau khi bị cắn, nhịn không được khẽ kêu lên. Không đợi cô giãy dụa, cô cảm thấy trời đất đảo lộn, bị Lan Lăng Yến áp xuống ghế, trong lúc mơ hồ nghe anh nói:
“Em thật vô tâm!”
Cô rất muốn cười, làm sao cô lại vô tâm rồi? Cô có tâm lắm nha, người vô tâm là Lan Lăng Yến mới đúng. Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra, Ninh Vân Hoan bắt đầu trở nên mơ màng. 
Không biết do nghe lầm rồi hay Lan Lăng Yến hoàn toàn không nói vậy, liếm sạch vết máu trên môi cô, rõ ràng dáng vẻ của anh đã không thể nhẫn nại nữa rồi, nhưng vẫn nâng người lên, nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan. Dù trong xe có ánh sáng, nhưng gương mặt anh bị che kín trở nên mờ ảo. Nhìn ánh mắt cô gái nằm ở trên ghế đã phủ sương mù, đôi môi được anh liếm mang theo vài phần kiều diễm.
Ninh Vân Hoan nhìn không rõ biểu hiện của Lan Lăng Yến, trầm mặc một lát, trong lòng có chút không yên, sau đó nghe được âm thanh Lan Lăng Yến lạnh lùng nói: "Em đã ngốc rồi, còn cần anh thay đổi cho ngốc thêm nữa sao? Như vậy không phải hành hạ em, mà là hành hạ bản thân anh đấy chứ?"
Vốn Ninh Vân Hoan đang có chút sợ hãi, nghe thế, nhất thời cả người đều hóa đá, cô có chút không dám tin hung hăng trừng mắt nhìn Lan Lăng Yến, không nghĩ đến anh dám đánh giá chỉ số thông minh của cô không đủ dùng!
"Em ngốc hả?" Thanh âm cô hơi cao lên, Lan Lăng Yến thấy ánh mắt cô từ sợ hãi biến thành tức giận, mới lộ ra ý cười, nhưng ngược sáng, Ninh Vân Hoan không nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, chỉ nghe anh lạnh nhạt nói:
"Em không ngốc sao?" Nếu không ngốc, nên biết, cho đến bây giờ anh yêu cô không phải như kiểu yêu sủng vật, kiểu quý giá gì đó, không nỡ cất giấu, vừa muốn kiêu ngạo cho mọi người chiêm ngưỡng, vừa muốn thời thời khắc khắc nâng bảo bối trong lòng bàn tay, không phải chỉ là sủng vật mà thôi. Nếu anh thực sự tính toán như vậy, cần gì để cô tham gia vào cuộc sống của anh, mà không phải cứ để cô sau lưng? Có lẽ cô gái này quá sợ hãi bản thân anh, không hiểu sao anh không kết hôn với cô đã khiến cô sinh con, sau đó sao lại đồng ý kết hôn với cô, trên thế giới này phụ nữ để nuông chiều rất nhiều, nhưng đáng tiếc anh chỉ muốn cô gái này.
Có lẽ do trước kia làm nhiều chuyện xấu quá, hoặc bản thân anh không có trái tim cường đại như ba Lan, lúc tuổi trẻ đã hưởng qua quá nhiều phụ nữ, lớn tuổi còn có thể đem phụ nữ ra chơi đùa, còn anh luôn cảnh giác với phụ nữ, nhưng chỉ người tên Ninh Vân Hoan này khiến anh buông lỏng cảnh giác, nhưng con gái nhà người ta cứ mang dáng vẻ cảnh giác anh mười phần, tuyệt đối là báo ứng mà!
Chuyện xảy ra trên xe hôm đó không ai nhắc đến nữa, nhưng trong lòng Lan Cửu đã nhận định việc này là báo ứng do trước kia bản thân giết người không chớp mắt, còn lại là có chút không cam lòng trong lòng cô anh chỉ là đối tượng phải luôn phòng bị mà thôi. Anh không biết loại cảm giác này gọi là gì, chỉ biết, cô gái này lại sợ anh rồi, lại phòng bị anh rồi, anh chỉ có thể để toàn bộ cảm xúc khó chịu trong lòng thôi.
Ninh Vân Hoan có chút trốn tránh Lan Lăng Yến, ngày đó anh để lộ ra cảm giác khiến cô có phần sợ hãi, tựa như lúc ấy anh sẽ bóp chết cô ngay, tuy nhiên sau cùng anh vẫn chưa làm gì, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn hơi khiếp sợ, may mà gần đây trong lòng cô vẫn tồn tại một Cố Doanh Tích, mặc dù sau khi trùng sinh trở về cô ghét nhất là Cố Doanh Tích, nhưng không nghĩ đến lúc này nhờ Cố Doanh Tích, để cô dời đi lực chú ý.
Tính toán thời gian, năm nay Cố Doanh Nặc vừa tốt nghiệp cấp ba, học kỳ sau sẽ vào cao trung, học đại học Đế Đô, vừa lúc năm nay Tống Mẫn Nhiên cũng học nghiên cứu sinh, trong tiểu thuyết có tình huống này, trùng hợp là năm nay, Tống Mẫn Nhiên sẽ gặp Cố Doanh Nặc.
Mà đời này Ninh Vân Hoan quyết định muốn thành toàn cho Tống Mẫn Nhiên gặp Cố Doanh Nặc!
Cô vốn mặc kệ để Cố Doanh Nặc chết sớm như trong tiểu thuyết cũng rất đồng cảm, không ngờ Cố Doanh Nặc lại núp dưới quầng sáng của nữ chủ Cố Doanh Tích. Lần trước nói hươu nói vượn muốn đổ oan cho cô, bây giờ cũng đừng trách cô tâm ngoan thủ lạt, bản thân giúp ả ta thành toàn cho tình yêu của ả, đến lúc đó lại để ả nhìn xem, người chị ả ta một lòng bảo vệ đoạt đị người yêu của ả ta thế nào, quyến rũ ba chồng của ả ra sao!
Ninh Vân Hoan không tin, dưới tình huống như vậy, người Cố gia còn có thể một lòng bảo vệ Cố Doanh Tích. Trong tiểu thuyết, sở dĩ Cố Doanh Tích khiến mấy người kia yêu mến và thương tiếc, đơn giản vì ả thiện lương và kiên cường, một mặt ả kiên cường chăm sóc người mẹ bị bệnh, hơn nữa em trai em gái vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn không cam chịu khuất phục, dù ở cùng một chỗ với đám đàn ông có tiền, nhưng chưa bao giờ chủ động xin tiền bọn hắn, càng thể hiện vẻ cao thượng và thiện lương của Cố Doanh Tích.
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn nửa tháng. Ninh Vân Hoan vẫn đang suy nghĩ làm sao mới có thể khiến tình huống mình mong muốn xảy ra, Lan Lăng Yến gợi ý cho cô, đó chính là dùng tiền mua chuộc. Trước giờ cô chưa sử dụng chiêu dùng tiền mua chuộc này. Vì làm chuyện như vậy có chút không yên. Nhưng Lan Lăng Yến đã phái người giúp cô, rất nhanh tìm được một bạn học cùng lớp với Cố Doanh Nặc, chỉ tốn năm vạn, người ta đã khẩn cấp cầu xin được giúp cô.
Hiện tại đối với Ninh Vân Hoan, tiền bạc chỉ là thứ yếu, hơn nữa chỉ có năm vạn thôi. Hiện giờ tài sản trên danh nghĩa của cô không ít, trừ bỏ lễ vật bồi tội hơn một tỷ mà Tần gia đưa đến, còn có một chút sản nghiệp ba Lan cho cô, cùng với công ty Ninh gia, hơn nữa Lan Lăng Yến còn cho cô một tấm thẻ. Đối với Ninh Vân Hoan mà nói tiền chỉ là vài chữ thôi, bình thường ăn, mặc, ở, đi lại đều có người thu xếp. Hầu như cô đã không dùng đến tiền, chỉ tốn cửu ngưu nhất mao - không đáng kể, thuận tiện lấy đi mua chuộc lòng người vậy.
Vừa qua nửa học kỳ, Cố Doanh Nặc được bạn học cùng lớp giới thiệu, Cố Doanh Nặc đã quen biết Tống Mẫn Nhiên, được người bạn học Ninh Vân Hoan mua chuộc thúc đẩy, trước tiên cô ta để Cố Doanh Nặc quen thuộc hết tên tuổi của giáo viên đại học, dễ dàng lừa gạt Cố Doanh Nặc vào đại học Đế Đô, quen biết Tống Mẫn Nhiên, giống như kiếp trước, rất nhanh ả và Tống Mẫn Nhiên đã rơi vào lưới tình.
Vốn nghĩ rằng nam chủ trong tiểu thuyết dù thân thế không cao thì ít nhất dáng người cũng xuất sắc một chút, nhưng khi Ninh Vân Hoan nhìn thấy ảnh chụp của Tống Mẫn Nhiên, thật sự có chút thất vọng.
Không nhìn ra người đàn ông này có điểm gì đặc biệt, miễn cưỡng nói về ưu điểm, thì chỉ ở chỗ hắn có khí chất lịch sự, dáng người xem như cao gầy. Mang một cặp kính mắt dày cộm, tóc lộn xộn, xoăn tự nhiên, mặc quần áo bình thường, khiến người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch.
Về phương diện hóa học nghe nói Tống Mẫn Nhiên này là sinh viên tài cao, là đệ tử rất đắc ý của giáo sư Phương có tiếng của đại học Đế Đô, hắn học lệch rất nghiêm trọng, theo lý mà nói sau khi hắn tốt nghiệp đại học Đế Đô, không thể dễ dàng khảo nghiên thành công ngay lập tức như vậy, hắn có thể thuận lợi ở đại học Đế Đô ngốc đến bây giờ, may vì hắn học về phương diện hóa học là môn sở trường, để vị kia giáo sư Phương nổi lên lòng yêu người tài, trực tiếp đề bạt hắn, cho hắn đặc biệt trúng tuyển, không chỉ khảo nghiên, mà còn làm trợ thủ cho vị giáo sư Phương, một khi giáo sư Phương nghiên cứu ra thứ gì đó, được tiền thưởng, đều chia cho hắn một phần.
Vì vậy cho dù đối với bạn bè hay người thân của Tống Mẫn Nhiên, hắn là người rất có tiền đồ, nhân duyên vô cùng tốt, trong mắt cha mẹ là đứa con không chịu thua kém ai.
Tính cách người này có chút hướng nội, ở một phương diện nào đó vô cùng am hiểu người khác, tính tình hắn có chút cổ quái, nếu không phải vì hắn học môn sở trường hóa học rồi có chút ít tên tuổi, như vậy Tống Mẫn Nhiên cũng chỉ bình thường thôi thậm chí không có chỗ nào hơn người!
Suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra sao người như Tống Mẫn Nhiên có tư cách chen vào hậu cung của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan suy nghĩ một lúc lâu thì từ bỏ luôn.
Dù sao Cố Doanh Nặc và Tống Mẫn Nhiên đã yêu nhau, một tháng sau, hai người yêu nhau say đắm, hầu như không muốn tách ra, theo như tin tức từ bạn học của Cố Doanh Nặc bên kia truyền đến, thậm chí Tống Mẫn Nhiên đã đưa Cố Doanh Nặc về nhà ra mắt cha mẹ, hiển nhiên vị này chính là cô gái mà con mình quan tâm.
Biết rõ sự tình, Ninh Vân Hoan tạm thời ném nó qua một bên, gần đây cho người đi Pháp dò hỏi tin tức, cũng có đáp án rồi, tìm được người cô muốn tìm, cũng có được đáp án bản thân mong muốn, trong khoảng thời gian này có thể nói vô cùng thuận lợi, nếu không phải nửa tháng sau Phó Viện trở lại trường học. Đoán chừng cuộc sống của cô còn có thể thoải mái thêm một chút.
Hiện tại Phó Viện bất hòa với Ninh Vân Hoan, đã truyền khắp lớp học, sau khi ả trở về lại lần nữa cao giọng kết giao bạn bè. Trên người ả ăn mặc không khác gì trước kia, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, xem ra tươi đẹp hơn trước kia rất nhiều, nhìn ra được túi xách trên tay ả là sản phẩm số lượng giới hạn, nghe nói tất cả Hoa Hạ còn chưa có, chỉ bán tại những quốc gia thiểu số. Giá cả xa xỉ, về sau rất nhiều bạn học không dự đoán được đều tiến vào làng giải trí, tất nhiên là có mắt nhìn, túi xách này mọi người từng nói rất muốn có, lúc này đột nhiên Phó Viện nổi danh, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.
Gần đây Phó Viện dường như biến thành người được người lấy lòng, rất nhiều người lộ ra ánh mắt tò mò, Phó Viện đứng trong đám người, đắc ý nhìn Ninh Vân Hoan liếc mắt một cái. Ả ngày đêm mong muốn, ngóng trông có một ngày có thể trở thành người được mọi người vây quanh như mặt trăng được vây quanh bởi các vì sao, đáng tiếc trước kia ả chỉ là nhân vật phải vây quanh người khác. Nhất là khi bị Lý Phán Phán mà ả không dễ dàng gì mới nịnh bợ được vứt bỏ ả để chủ động kết giao với Ninh Vân Hoan. Sự không thoải mái trong lòng Phó Viện tựa như dây leo tràn ra.
Đều là con gái có gia thế giống nhau, trong nhà đều đã có một đứa con trai, thậm chí tính cách hai người không khác biệt mấy, Phó Viện không rõ vì sao mọi thứ của Ninh Vân Hoan lại mạnh hơn mình.
Trong nhà cô cũng có một người anh trai, bản thân ả thì có em trai, mặc dù vợ chồng Ninh gia có con trai. Nhưng không hề đối xử bất công với con gái, hoàn toàn không giống ba mẹ của ả, hận không thể bán ả đi cân ký tính tiền để em trai có cuộc sống tốt, Ninh Vân Hoan dễ dàng chiếm được anh chàng đẹp trai mà lúc trước ả gặp liền thích, còn bản thân ả phải hao tổn tâm cơ mới có thể quyến rũ được Tần Dật.
Phó Viện rất không cam lòng. Ả không biết bản thân kém Ninh Vân Hoan chỗ nào, từ nhỏ ả đã rất chịu khó nghe lời. Thậm chí ả cố gắng hơn người khác gấp bội, khi ả lại cố gắng, vẫn như cũ bị Ninh Vân Hoan đá xuống. Trước kia cảm giác ghen tỵ còn chưa nhiều, miễn cưỡng ả còn có thể nhịn được, nhưng khi Ninh Vân Hoan có bạn trai, cuối cùng ả nhịn không được bộc phát rồi. Hai người càng lúc càng xa, trước kia miễn cưỡng còn có thể xưng là bạn bè, dù sao hiện tại ả cũng không hiếm lạ gì Ninh Vân Hoan, ả còn có Tần Dật ở đây.
Dì Chu đã nói, chỉ cần bụng ả không chịu thua kém, có thể sinh con, về sau sẽ có cơ hội gả cho Tần Dật! 
Nghĩ vậy, lập tức Phó Viện cảm thấy hãnh diện, thanh âm lấy lòng của bạn học xung quanh khiến ả cảm thấy chưa đủ, ả muốn nhìn thấy ánh mắt hối hận của Ninh Vân Hoan! Ả ngưng mắt, trực tiếp cười cười với mọi người, sau khi đẩy mọi người ra, cùng với vài bạn học nữ đi đến chỗ Ninh Vân Hoan.
"Hoan Hoan..." Phó Viện cố nén đắc ý trong lòng, mới vừa gọi Ninh Vân Hoan một câu, khóe mắt Ninh Vân Hoan nhìn thấy có người đi đến cửa phòng học, khóe miệng nhếch lên, nhưng vẫn không lên tiếng, bóng người kia thuận tiện chen vào.
Lúc đầu trong lòng bạn học nữ có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, đã vội vàng lui qua một bên, Phó Viện cầm lấy túi xách trong tay mình, dáng vẻ giả vờ như muốn nhìn đông nhìn tây, ngẩng đầu định ép buộc Ninh Vân Hoan nói hai câu, đột nhiên sau lưng không biết từ đâu mạnh mẽ truyền đến một trận, tóc ả bị kéo, dùng lực rất lớn kéo về phía sau!
Cho đến giờ này, còn có người dám đối xử với ả như vậy!
Trong lòng Phó Viện giận dữ, đang muốn nhìn xem là ai to gan lớn mật dám động tay động chân với ả, thân thể ả đã không tự chủ được bị người kéo qua, ả oán hận, ả ăn mặc xinh đẹp, dù đứng thẳng nhưng do đi giày cao gót nên không ổn định như bình thường, một khi bị người kéo tóc, trong chớp mắt, thân thể ả liền muốn ngã xuống, khi trong lòng Phó Viện giận dữ, thì một bàn tay đã hung hăng tát lên mặt ả!
"Bốp" một tiếng vang thật lớn, trên mặt Phó Viện nóng rát như bị phỏng, người kia đã không chút khách khí lại trở tay tát thêm một cái nữa!
"Phó Viện, gan mày lớn thật đấy!" Một âm thanh ôn nhu vang lên, người kia đã dùng hết lực đẩy Phó Viện một cái, trực tiếp đẩy Phó Viện sắp choáng váng đầu óc đụng vào một cái bàn, sau đó để ả chật vật không chịu nổi té xuống đất, mới quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan cười cười: "Hoan Hoan, không có việc gì chứ?"
Nghe được thanh âm đó, trên mặt Phó Viện vặn vẹo, ả bị đánh hai bạt tai trước mặt mọi người, mà kẻ đánh ả lại là chị em tốt trước đây của ả, ả không lập tức đứng lên, hầu như ả có thể thấy ánh mắt kinh ngạc và giật mình của các bạn học bên cạnh, vẻ mặt này còn khó chịu hơn khi bị cười nhạo, khi ả đang có chút hoảng sợ, Lý Phán Phán lại kéo tóc ả, nhấc ả lên.
"Thật đúng là chị em tốt của tôi nha, không những muốn mượn gia thế Lý gia, còn muốn muốn hưởng thụ toàn bộ của tôi, hiện tại đàn ông của tôi cậu cũng muốn dùng, thế nào? Tần đại ca không tệ chứ? Xem ra cậu chăm sóc anh ta cũng không tồi nhỉ, nếu không sao anh ta có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhiều hơn cả tiểu minh tinh trước đây, khoảng thời gian trước tôi nghỉ ngơi dưỡng thương, phiền cậu giúp tôi hầu hạ ta vị hôn phu rồi!"
Thanh âm Lý Phán Phán có chút âm trầm, không gặp cô ta một khoảng thời gian rồi, xem ra cả người thay đổi rất nhiều, trong mắt đã lộ ra vài phần hung ác nham hiểm, nhìn có chút dọa người, lúc này đột nhiên tính tình cô ta biến đổi bắt đầu đánh người, bạn học xung quanh vốn hơi giật mình, sau khi nghe rõ ràng ý tứ trong lời nói của Lý Phán Phán, đều bừng tỉnh đại ngộ.
Mới hiểu được Phó Viện thông đồng với vị hôn phu của Lý Phán Phán, khó trách hai chị em tốt này trở mặt, Lý Phán Phán ôn nhu thiện lương căm hận xuống tay đánh ả!
Một khi các học sinh suy nghĩ cẩn thận những việc này, lúc này bụm mặt, cảm thấy dáng vẻ hoảng sợ của Phó Viện hết sức trơ trẽn. Trước kia Lý Phán Phán đối tốt với Phó Viện bao nhiêu, bạn cùng lớp đều nhìn thấy, Lý Phán Phán có gì, gần như Phó Viện cũng đều sẽ có một phần, Phó gia cũng không phải là kẻ có tiền gì, rất nhiều thứ ả có, không nhất định có tiền là có thể mua, ở lớp Lý Phán Phán có tiếng ôn nhu thiện lương, như thiên sứ, là ai mua cho Phó Viện, mọi người đều rõ ràng.
Lý Phán Phán đã có vị hôn phu đính hôn từ lâu, chuyện này không có gì bí mật, trước đây có cậu ấm lớp khác theo đuổi Lý Phán Phán, từng bị người tự xưng là vị hôn phu của cô ta đánh cho một trận, nguyên do thế lực đối phương không nhỏ, bị đánh không nói, hiện tại vẫn tạm nghỉ học ở nhà không dám đi học, bạn cùng lớp đều đã hiểu rõ thân phận vị hôn phu của Lý Phán Phán không thấp.
Đột nhiên lúc này khuê mật trước đây có quan hệ vô cùng tốt trở mặt, trong lòng các học sinh đều rất giật mình, đột nhiên quan hệ giữa Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan trở nên tốt đẹp, mà Phó Viện lại bị đánh, luôn vô cùng oán hận Ninh Vân Hoan, trong đầu các bạn cùng lớp có chút suy nghĩ, lúc này có thể hiểu được vì sao Lý Phán Phán và Phó Viện muốn trở mặt rồi!
Muốn tiền bạc của người khác thì thôi, còn muốn luôn cả đàn ông của người ta, mặc dù không chắc người khác sẽ không làm loại chuyện này, nhưng bây giờ tội của Phó Viện bị người đưa ra ánh sáng, đương nhiên khiến người cười nhạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.