Sau khi bắn tính hiệu, Mục Tử Du cùng đám quan thần của hắn đợi một lúc lâu, nhưng đáp lại bọn họ chỉ là một sự im lặng.
Không có tiếng ngựa, cũng không có tiếng ồn ào của người dân bên ngoài, thậm chí còn không có một tiếng bước chân nào cả.
Cả Sở Thương và Tần Đào đều nghi hoặc nhìn Tích Sơ, không lẽ nữ nhân này còn bày ra ma trận gì thủ tiêu hàng ngàn binh lính ngoài kia?
Nếu là người khác thì không, chứ cô thì chắc có thể lắm!
Nếu để Tích Sơ nghe được những lời này chắc cô cười chết mất.
Một thuộc hạ được cô nâng đỡ và một vai phản diện chính thống của cốt truyện lại đi nghi ngờ một pháo hôi chết đầu tập như cô!
Chứng kiến ánh mắt của hai con hàng kia, Tích Sơ một mực biểu thị không phải ta làm.
Nếu để cô làm, đã một phát vã rớt răng nam chính rồi!
Còn ngồi đây chống chân nhìn hắn bắn pháo bông cho xem à?
Tuy ta đẹp chứ không có rảnh rang như hai ngươi, được chưa!
[...] Đẹp và rảnh thì có liên quan gì?
Còn nữa, bổn hệ thống sống đến từng tuổi này còn chưa gặp ai tự kỉ như ký nhà cô đâu!
Chờ đợi trong không khí tĩnh lặng thêm một lúc lâu, hoàng đế bước từ cánh cửa tẩm cung ra, nhìn Mục Tử Du, nhẹ nhàng nói:
- "Tử Du, ngươi thua rồi!"
Mục Tử Du nghe hoàng đế nói thì cứng đờ người.
Không thể nào, ngoài kia vừa có quân nước láng giềng vừa có đông đảo tử sĩ mà phụ thân hắn để lại, làm sao có thể biến mất hết như vậy được?
Mục Tử Du càng ngày càng hoảng loạn, hắn không biết rằng, hoàng đế cũng có tử sĩ kế thừa từ tiên hoàng thậm chí nhiều hơn và mạnh hơn. Vì từ lúc lên ngôi, ông chỉ công khai có một đội cẩm y vệ bên người, còn đội quân tử sĩ kia lại được hoàng đế giấu kính kỹ lưỡng.
Một điều nữa mà Mục Tử Du dù có hào quang nam chính cũng không lường được chính là mẫu thân đã khuất của Tần Đào chính là đệ muội của vua nước láng giềng mà hắn đã thông đồng ngoài kia.
Hoàng đế mấy ngày trước đã bí mật liên lạc với hoàng đế của nước láng giềng, nhìn bề ngoài bọn họ chính là hai nước đối lập gay gắt, nhưng thật ra hai vị hoàng đế này lại là bạn từ nhỏ, còn có mẫu thân của Tần Đào chính là cùng bọn họ nhìn nhau lớn lên.
Chi tiết này không có trong cốt truyện chính, tác giả cũng không xoáy sâu mà chỉ nói sơ qua khi gần đến kết cục. Tích Sơ đã phát hiện điểm này, sau đó bày cho hoàng đế liên lạc với vị hoàng đế nước láng giềng kia nối lại tình xưa.
Vậy không phải mọi chuyện được giải quyết nhẹ nhàng rồi sao?
Tuy Tích Sơ muốn dùng bạo lực để có cơ hội đánh chết nam nữ chính, nhưng dù cho cô có làm vậy thì cái hệ thống thất đức kia cũng sẽ bay ra bảo vệ bọn nam nữ chính cho xem.
Thôi thì chọn cách nhẹ nhàng nhất vậy!
Dù ta vẫn muốn tẩn nam nữ chính!
Tích Sơ đứng dậy phủi phủi quần áo, nắm cổ áo của Tần Đào quăng về phía hoàng đế, mỉm cười nói:
- "Tuyên chỉ đi, dù sao quân lính gì ngoài kia cũng chỉ đứng làm cảnh, bọn tử sĩ thì chết hết rồi, cứ xử Mục Tử Du và Lăng Khiết Mai tội mưu phản là được!"
Lăng Khiết Mai vừa từ cơn đau tỉnh dậy nghe Tích Sơ nói thế thì tức giận gào lên:
- "Ta là tỷ tỷ của ngươi, ta bị bắt mưu phản, ngươi không sợ liên lụy phủ thừa tướng sao, không sợ bị tru di tam tộc sao?"
Tích Sơ mỉm cười nhìn Lăng Khiết Mai la hét, con hàng này ngu thật hay ngu giả, trí thông minh thế còn đòi làm sát thủ, không biết còn đấu lại con bò không!
- "Ta có công ngăn tạo phản nga, đủ để ta cùng phủ thừa tướng sống đến chính đời đấy tỷ tỷ thân mến!"
- "Ngươi!"
Lăng Khiết Mai định nghiến răng nhưng phát hiện, hàm răng trên răng dưới của nàng ta đều đau đến không chịu được.
Nàng ta sờ vào miệng mình, phát hiện mấy lỗ hổng trong miệng thì nét mặt cứng đờ.
Tích Sơ vậy mà đánh gãy răng thật!
[...] Nữ chính này nhìn qua có chút ngây thơ!
Không nữ chính cô còn nghĩ ký chủ nhà ta massage mặt cho cô hả?
Tích Sơ liếc mắt nhìn nam nữ chính suy sụp tinh thần, một người mắt trợn mồm to, một người gục mặt không nói thì mỉm cười cắn hạt dưa.
Người sử dụng vũ lực để sống sót lại bị vũ lực chèn ép!
Chắc shock tinh thần dữ lắm!
- "Yo hoàng đế, mau cho hắn làm vua, ta còn về lấy hạt dưa nữa!"
- "..."
Chương ngày càng nhiều chữ rồi nè, sắp full vị diện rồi đó everyone!!!