Ta và hắn ta áp sát vào nhau, giữa chúng ta chỉ cách một lớp áo giáp. Hắn cao hơn ta rất nhiều, cúi xuống nhìn ta, thì thầm: "Mẫn Nhu, ngươi tên là Mẫn Nhu…"
Ta: “...” Người này chắc trên tường thành đã bị thương ở đâu đó hay sao nhỉ? Có lẽ đầu của hắn bị tiếng trống làm cho choáng váng rồi chăng?
Triệu Dự siết chặt đôi tay ta, tiếp tục nói: “Nếu không phải ta nhanh tay, áo giáp đã bị ngươi làm rơi xuống đất rồi. Đây là vật do tiên đế ban tặng, một vết xước nhỏ cũng là đại bất kính đấy.”
Ta: “... Ngài mặc giáp xông pha chiến trường mà không để bị trầy xước sao?”
“Không cảm ơn ta à?” Triệu Dự nghiêm túc nói, “Nếu không, tiên đế tối này sẽ hiện về trong mộng trị tội ngươi cho xem!!”
Ta: “... Ngài tưởng ta là đồ ngốc sao? Sao có thể hiện về trong mộng trị tội?? Tiên đế Bắc Quốc của các ngài còn không biết ta là ai.”
“Hơn nữa, để tránh áo giáp bị rơi xuống đất chẳng phải ngài nên giúp ta đỡ áo giáp sao? Sao lại ôm eo ta?”
- -
Ta cảm thấy hơi không thoải mái nên đã đẩy Triệu Dự ra.
Hắn cứ bất động ôm lấy ta.
“Cái đó...” Ta vừa định nói, thì bị gián đoạn bởi tiếng gọi từ bên ngoài: “Báo, có việc cần tấu.”
Triệu Dự cuối cùng cũng buông tay.
Ta định bước ra ngoài, nhưng hắn lại đẩy ta vào sau tấm bình phong.
Một vị tướng bước vào báo cáo: “Vương gia, quân Nam Quốc đã rút lui. Thám tử báo rằng Lục Kiếm Minh thần trí có vấn đề, ngày ngày hồn bay phách lạc, miệng lẩm bẩm gọi tên phu nhân. Lệnh rút quân là do phó tướng ban ra.”
“Ồ” Triệu Dự liếc nhìn về phía sau tấm bình phong, “Ngươi xác định là hắn gọi tên phu nhân của hắn, không phải tên ai khác à?”
Vị tướng sững sờ, gật đầu nói: “Đây là thông tin của mật thám, chắc không sai đâu ạ.”
Triệu Dự vui vẻ.
“Giao phu nhân và nhị công tử trả lại cho Lục Kiếm Minh.”
Vị tướng do dự: “Vương gia, cứ thả hai người này đi dễ dàng vậy sao? Chúng ta không phải đã tốn công vô ích sao?”
Vị tướng này vốn là người ngay thẳng, nên ông ta nói chuyện không chút kiêng dè: "Còn Mẫn tiểu thư kia thì sao, vốn dĩ cũng có thể dùng để đổi lấy lợi ích, nhưng vương gia lại giữ cô ấy bên cạnh, ngày đêm kề cận. Nếu chuyện này truyền về triều, ngài không sợ các lão thần trong triều buông lời dèm pha làm khó ngài sao?”
Phía sau tấm bình phong phát ra một tiếng động.
Triệu Dự mặt đỏ bừng, tức giận quát: “Cái gì mà giữ bên mình? Cái gì mà ngày đêm kề cận? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hả?”
Vị tướng co rụt cổ: “Mạt tướng chưa tận mắt thấy ạ.”
“Vậy còn không mau cút!” Cổ họng Triệu Dự nổi gân xanh, “Đứng đây muốn tận mắt thấy à?”
Vị tướng thấy Triệu Dự thật sự đã nổi giận, đành phải lui ra.
Ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của họ, không khỏi cảm thấy lúng túng, một lúc sau mới từ sau tấm bình phong bước ra.
Triệu Dự nhìn thấy ta, sự tức giận ban nãy còn sót lại lập tức chuyển về thành dáng vẻ ngượng ngùng, hắn quay đầu đi, hai tay chấp sau lưng, khẽ ho một tiếng.
Ta do dự một lúc, rồi vẫn mở miệng nói: “Vương gia, ta cũng không thể theo ngài mãi thế này, dù sao trận này ngài đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, chi bằng ngài cũng thả ta như thả phu nhân Lục Kiếm Minh đi.”
Triệu Dự ngay lập tức quay lại, nhìn chằm chằm vào ta, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
Ta có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Giữa ta và Triệu Dự đã bắt đầu nảy sinh tình cảm.
Hắn biết.
Ta cũng biết.
Tình cảm này vốn có thể thuận theo tự nhiên mà phát triển, nhưng ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Đột ngột cắt đứt.
Khiến người ta không kịp phản ứng.
Sắc mặt Triệu Dự dần trở nên khó coi: “Ngươi chắc chắn muốn rời đi?”
Ta ngập ngừng một lúc, rồi kiên quyết gật đầu.