Nữ Sát Thủ Xuyên Qua Nữ Phụ

Chương 6: Gặp phải nam phụ! Giúp hắn thay đổi!




Sau khi về nhà, cô nằm dài trên chiếc giường trắng của mình. Chút nữa cô còn phải đi rước Thiên Thanh nữa dù sao cô cũng phải vào trường gặp hiệu trưởng xin thi tốt nghiệp sớm để còn rãnh để lo cho công ty nữa.
Đúng 15h 30' , cô lái chiếc Ferrari màu đỏ bóng loáng của mình trước cửa trường học Cream. Từ trong chiếc xe bước ra là một cô gái trong bộ đồng phục của trường.
Mái tóc được buộc đuôi gà, chiếc áo sơ mi màu trắng khoác ngoài chiếc áo vest màu đen viền trắng trên ngực trái có in phù hiệu trường Cream bắt mắt. Chiếc váy đen xếp ly ngay ngắn có viền trắng. Trong bộ đồng phục cô như một tinh linh bị lạc ở dưới trần thế.
_ Oa nữ thần hả trời!- A
_Mĩ nữ làm bạn gái anh nha!- B
_ Hứ! Bày đặt! Cô ta là ả Hàn Tuyết mê trai đó mấy cha nội!- C
........
.....
..
.
.
.
.
.
.
.
.
Cô cũng không màn tới những ánh mắt khinh bỉ, ngưỡng mộ, hận không thể giết chết cô... Nếu ánh mắt giết người được thì cô đã chết hàng vạn lần ở kiếp trước rồi. Nhưng đáng tiếc nó không thể làm gì cô nên cô vẫn lạnh lùng bước đi đến phòng hội trưởng hội hs vì cô biết thật chất trường này ba của hắn là cổ đông lớn nhất nhưng ba hắn không thích nên cho hắn quản lý.
Cạch
Tiếng từ cánh cửa phòng phát ra khi cô mở nó ra.
_ Chào- Cô lạnh nhạt nói mắt thì không quan sát khắp căn phòng. Màu chủ đạo là nâu sẫm nhìn rất cổ điển. Chính giữa căn phòng là chiếc bàn lớn trên bàn có nhiều giấy tờ.
Tiếc thay mặc dù đa tình với nữ chủ nhưng bị coi là kẻ bám đuôi chỉ vì khuôn mặt thanh tú bị cặp kính cận dày che đi. Nếu tháo cặp kính ấy ra chắc chắn cũng chẳng kém nam chính là bao. Vương Tuấn Hiên con trai của chủ tịch Vương thị có tiếng trong ngành thời trang mà không hiểu sao lại cho con trai mình kém như vậy thật khó hiểu. Đúng là tiểu thuyết máu chó mà có sai ở đâu đâu.
_ Có chuyện gì sao?- Vương Tuấn Hiên hơi ngẩn đầu lên hỏi.
_ À! Tôi muốn xin nghỉ học- Cô dứt khoát nói.
_ Nếu cô xin nghỉ đó là tổn thất lớn của nhà trường nhưng cô hà tất phải nghe lời đàm tiếu của đám người đó mà nghỉ học!- Giờ anh ngước mặt lên nhìn thẳng vào cô. Giờ anh mới biết thế nào tuyệt sắc giai nhân vừa giỏi giang vừa xinh đẹp nhưng bị người ta nói xấu thật không đáng mà.
_Nếu... Tôi muốn anh để tôi chỉnh lại ngoại hình của anh thì tôi sẽ suy nghĩ tới việc ở lại trường! Chọn đi! Chỉ một việc cỏn con mà mang lại nhiều lợi ích cho anh thấy sao hả?- Cô không hiểu sao mình lại tội nghiệp cho nam phụ này nữa. Có lẽ cô thương hại anh ta chăng! Nên giúp người phải giúp tới cùng tiễn phật phải tiễn đến tây thiên mà lỡ làm việc tốt vậy phải làm tiếp thôi.
_Vậy thì... Ok! Tôi đồng ý- Anh cười nhếch mép có lẽ cô thú vị hơn anh nghĩ nhiều.
_Giờ đi! Tối nay tôi có hẹn rồi- Cô đề nghị.
_ Rồi đợi chút!- Anh đáp lại cô.
***Hết chương***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.