Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Chương 8: Cái bóng




“PIERRE!” CHỊ SIMONE VỘI LA LÊN. “Sao cháu dám nói về khách của mình như vậy? Nancy và bạn của em ấy là những người bạn duy nhất của chúng ta ở thị trấn này. Làm sao cháu lại có thể gán cho họ một cái tội như thế được chứ?”
“Cháu xin lỗi,” Pierre nói ngay lập tức, trông có vẻ xấu hổ. Cậu ta đan hai tay vào nhau. “Làm ơn, Nancy - và tất cả các bạn nữa - xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi. Tôi đã nói mà chẳng suy nghĩ gì, cũng chỉ vì tôi muốn bảo vệ bạn của mình thôi.”
Những người còn lại trong phòng rõ ràng đều cảm thấy không thoải mái. “Đúng là cách hay để hạ màn một buổi tiệc đấy, monami[9],” René nói, giọng nửa đùa nửa thật.
[9] Tiếng Pháp, nghĩa là “bạn của tôi”.
Pierre lắc đầu. “Không, thật sự tôi đã nói mà chẳng suy nghĩ gì,” cậu ta nói và nhìn tôi tha thiết. “Thỉnh thoảng tôi vẫn như vậy đấy. Nancy, làm ơn hãy nói là bạn sẽ bỏ qua cho tôi nhé?”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi nói. “Tôi không trách bạn vì đã bảo vệ cho bạn của mình đâu. Nếu là tôi thì tôi cũng làm như vậy. Và thực sự tôi không hề có ý buộc tội họ đâu.”
Tôi cảm thấy như mình đã thất bại. Đúng hơn là cuộc điều tra kín của tôi đã quá thất bại; tôi đã để vuột mất cơ hội điều tra mấy anh chàng Pháp một cách khôn khéo. Nếu quả thật ngay lúc này có tên trộm trong phòng thì chắc chắn tôi đã làm cho hắn đề phòng hơn rồi.
Khi Pierre quay đi để xin lỗi Bess và George, tôi nhận thấy Jacques xuất hiện trở lại từ chỗ cậu ta vừa ẩn mình trước đó. Jacques quan sát sự việc đang diễn ra với nét mặt kỳ lạ - pha trộn giữa bối rối và khó hiểu.
“Vậy bây giờ mình vẫn có thể là bạn bè chứ?” Pierre hỏi lớn với cả phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Xin hãy nói là có đi, nếu không, tôi sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bản thân mình nữa.”
“Cậu dở hơi à,” Bess bước lên trước và đặt tay lên vai Pierre, tặng cho cậu ta nụ cười ngọt ngào nhất của mình. “Đừng xin lỗi nữa, ra nhảy với mình đi, nhé? Vì nếu cậu không đồng ý thì René sẽ thế chỗ, mà chân mình không thể chiu nổi cái kiểu nhảy của cậu ấy thêm chút nào nữa đâu.”
René cười phá lên, Pierre cũng cười theo, và trong giây lát, buổi tiệc lại trở về với những điệu nhảy. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ned bước về phía tôi. “Thú vị đấy chứ,” anh thì thầm vào tai tôi. “Em có nghĩ đó là câu nói xuất phát từ lương tâm bị dằn vặt không?”
“Em không biết nữa. Có thể lắm. Nhưng biết đâu do cậu ấy tức thời nóng giận vì lòng trung thành với bạn bè cũng nên. Em gần như đã buộc tội bạn cậu ấy đánh cắp quả trứng mà - hay ít nhất đã khiến cho cậu ấy dễ dàng suy ra như thế.”
“Anh cũng cho là vậy,” Ned có vẻ trầm ngâm. “Nhưng dù sao phản ứng cũng hơi quá.”
Tôi phải đồng ý thôi. “Chắc chắn ở đây có điều rất đáng để suy nghĩ,” tôi nói. “Mặc dù càng biết Pierre, em càng thấy cậu ấy có vẻ đúng là dạng người bốc đồng và dễ xúc động. Nói cho cùng, chính cậu ấy là người đã quyết định tỗ chức buổi tiệc gặp mặt này ngay sau khi quen biết tụi em có ba mươi giây còn gì.”
Ned cười, và chỉ tay về phía bếp. “Nhảy nhót nãy giờ làm anh khát quá,” anh nói, “anh đi lấy xô-đa nữa đây. Em muốn uống gì không?”
Mắt tôi nhìn chăm chăm về phía Jacques - cậu lại vừa biến mất ra hành lang trước nhà. “Không, cảm ơn anh,” tôi nói với Ned. “Em phải đi xem các đối tượng khả nghi khác thế nào. Và lần này em sẽ cố không buộc tội ai cho tới khi có đủ bằng chứng.”
Ned tủm tỉm cười và đi về phía nhà bếp trong khi tôi đuổi kịp Jacques ở hành lang gần cửa chính.
“Nancy,” cậu nói khi trông thấy tôi. “Xin chào. Bạn và bạn trai của bạn thích buổi tiệc này không?”
“Thích lắm,” tôi trả lời với một nụ cười. “Bạn thì sao? Không phải đang cố trốn khỏi tụi này đấy chứ?”
Jacques cười, nhưng tôi không thể không nhận thấy cậu có vẻ hơi căng thẳng. “Không, không, không phải như vậy đâu,” cậu nói. “Chỉ là mình muốn ra ngoài... để suy nghĩ chút xíu thôi mà. Ngoài này yên tĩnh hơn.”
“Bạn đang nghĩ gì vậy?” Câu hỏi này hơi khiếm nhã. Có thể cậu ta đang nghĩ về hòa bình của thế giới, về thời tiết, hoặc về việc đã quên cắt móng chân... nhưng giác quan thứ sáu của tôi lại đã nổi lên, và không hiểu sao tôi ngờ rằng thái độ này của Jacques có liên quan gì đó tới vụ trộm.
Jacques chớp mắt ngạc nhiên. “Mình đang nghĩ gì ư? À, ra ngoài hiên rồi mình sẽ nói cho bạn biết. Mình... mình nghĩ mình cần chút không khí trong lành.”
“Chắc chắn rồi.” Tôi háo hức theo Jacques ra khỏi cửa, bước lên sàn gỗ rộng hơi cọt kẹt ở hàng hiên phía trước.
Khi đã ra đến bên ngoài, Jacques hít liền mấy hơi dài cái không khí ấm áp rất dễ chịu của buổi chiều tối. “A, bây giờ thì dễ chịu hơn nhiều rồi,” cậu nói, mắt đăm đăm nhìn ra những ngôi nhà bên kia đường. “Thật là một buổi tối tuyệt vời.”
Tôi phải đồng ý với điều này. Từ hiên nhà chị Simone, tôi có thể thấy ông Tracey đang gấp rút cắt cho xong đám cỏ trong vườn trước khi những tia nắng cuối ngày tắt hẳn, và tôi nghe vọng từ xa tiếng trẻ con chơi đùa trong sân của một trong những ngôi nhà cuối phố. Ánh đèn nhấp nháy trong những khung cửa sổ khi bóng đêm êm đềm của mùa hè dần buông xuống khắp vùng.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Jacques dường như không có ý nói tiếp. “À này,” tôi nói sau khi đã đợi thêm một lúc nữa. “Bạn định nói gì thế? Ý tôi là, lúc nãy, khi còn ở trong nhà, bạn đã hứa là sẽ kể cơ mà.” Tôi cố nói giọng đùa bỡn, nhí nhảnh theo kiểu của Bess. Bess luôn luôn thành công với kiểu nói đó, và Jacques có vẻ như đang phân tâm nên tôi quyết định cứ thử xem sao.
Tôi hầu như nín thở khi cậu quay về phía tôi. Vẻ mặt cậu thật nghiêm trọng, gần như là âu sầu. Phải chăng cậu sắp sửa thú nhận?
Jaques chần chừ một lúc lâu. Rồi trên khuôn mặt buồn bã đột nhiên nở một nụ cười tươi tắn làm thay đổi mọi thứ. “Ồ, bạn sẽ cho rằng mình thật buồn cười cho xem,” cậu ta nói. “Nhưng mình đang nghĩ đến... chiếc xe mới của mình.”
“Chiếc xe mới của bạn?” Đó hoàn toàn không phải là điều tôi đang trông đợi. “Bạn đang nói gì thế?”
Jacques cười, bước dần xuống phía cuối hàng hiên, dựa vào những thanh chắn. “Bạn biết không, từ lâu rồi mình vẫn mê những chiếc xe của Mỹ,” cậu giải thích. “Vì vậy, khi cùng bạn bè đến đây, mình đã nghĩ ngay là, tại sao lại không mua một chiếc nhỉ? Mình luôn muốn có nó cơ mà. Và thế là mình mua.”
“Bạn mua một chiếc xe hơi hả?” tôi ngập ngừng hỏi.
Jacques gật đầu. “Nó trông hay lắm nhé, màu đỏ, một đường viền bạc, cánh dạng thể thao ở đuôi xe... Tất nhiên là tốn của mình kha khá, và còn phải trả phí vận chuyển về Pháp nữa. Nhưng mình nghĩ thế cũng đáng. Mơ ước của mình đã thành sự thật.”
“Hẳn là thế rồi,” tôi lịch sự trả lời. “Nghe có vẻ là một chiếc xe tuyệt thật đấy.”
Tôi không khỏi thất vọng. Đó thật sự là tất cả những gì Jacques nghĩ trong đầu sao? Một phút trước đây tôi dám chắc rằng cậu đang che giấu lương tâm tội lỗi về quả trứng. Nhưng giờ thì có vẻ như sự bối rối của cậu chỉ đơn giản vì chiếc xe hơi mới tậu được mà thôi.
Tôi trầm ngâm, đăm đăm nhìn xuyên ra ngoài hàng hiên, cũng không hẳn là nhìn ngôi nhà và khu vườn chim trong bóng tối của bác Geffington hàng xóm. Từ hiên nhà chị Simone, tôi có thể nhìn thấy rõ rành rành dãy hàng rào ngăn cách hai khu vườn. Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ phần sân trước, và cả nửa vườn rau phía sau căn nhà.
Jacques nghiêng người về phía tôi. “Nancy, mời bạn hôm nào đi dạo một vòng với mình trên chiếc xe đó nhé,” cậu nói. “Bạn sẽ thích nó cho xem. Nó thực sự có một nét đẹp kiểu Mỹ - giống như bạn ấy.”
“Cám ơn bạn,” tôi nói một cách lơ đãng, đầu óc đang tập trung nghĩ về vụ trộm hơn là để tâm đến những lời khen ngợi của Jacques. “À, dĩ nhiên mình rất thích được đi một vòng trên chiếc xe đó.”
Không thể vì Jacques không nhận tội mà mình lại bỏ ý định khai thác thêm tin tức từ cậu ta, tôi tự nhủ trong khi Jacques huyên thuyên về nghề sơn xe hơi. Có lẽ cậu ta biết điều gì đó hữu ích cho cuộc điều tra cũng nên.
Tôi đang cố tìm cách để nói tiếp vấn đề này thì từ khóe mắt mình, nhìn thấy một cái gì đó đang di chuyển. Trong sân sau nhà bác Geffington. Có cái gì đó đang di chuyển trong bóng tối nhập nhoạng phía dưới sân.
Tôi cảnh giác ngay lập tức và chồm người qua rào chắn đề nhìn cho rõ hơn. Phải chăng đó chỉ là một con thú đang đi lang thang thôi? Hay chính kẻ phá hoại bí ngòi đã quay trở lại?
Tôi phải tìm ra câu trả lời. “Xin lỗi Jacques,” tôi nói nhanh. “Tôi phải kiểm tra chuyện này chút đã.”
Tôi đặt tay lên hàng rào, vừa định nhảy qua thì chợt nhớ mình đang mặc váy. Vừa rủa thầm khiếu chọn đồ tồi tệ của mình, tôi vừa quay nhanh về phía bậc tam cấp trước hàng hiên.
“Đợi đã,” Jacques bối rối kêu lên. “Bạn đi đâu thế, Nancy?”
“Tôi sẽ trở lại ngay thôi,” tôi ngoái đầu trả lời, nhưng không hề dừng lại.
Tôi đi nhanh, nhưng rất cẩn thận, xuống lề đường phía trước nhà chị Simone, trong lòng vẫn chưa hết bực mình vì đi mặc cái váy chật cứng này. Phải mà mặc quần jeans hay một cái quần dài nào đó thỉ tôi đã có thể đi tắt ngang qua sân và băng luôn qua hàng rào giữa hai nhà rồi.
Nhưng thôi, không nghĩ chuyện đó nữa. Nếu may mắn thì kẻ xâm nhập vừa bị tôi phát hiện kia sẽ không nghe thấy tiếng tôi đang đi đến từ hướng này.
“Nancy!” giọng Jacques vang lên oang oang. “Đợi mình với! Không nên chạy vào chỗ tối một mình - nguy hiểm lắm!”
Tôi nhăn mặt. Bây giờ thì còn ngạc nhiên gì nữa chứ.
Lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân Jacques đuổi theo phía sau, tôi càng chạy nhanh hơn. Chỉ còn vài thước nữa là tới những bậc thang xi măng dẫn vào vườn nhà ông Geffington. Tôi chăm chú nhìn phía trước, cố nhận ra vật thể chuyến động mà ban nãy đã nhìn thấy.
Kia! Tôi run lên trước phát hiện của mình. Ngay đó - ngay phía sau hàng rào!
Tôi hé mắt nhìn cái bóng đen. Thật khó mà biết được đấy là con vật hay con người; “hắn” đang di chuyển trong bóng tối dày đặc của những tán cây ở phần sân trong, gần hàng rào. Nhưng quan trọng nhất là “hắn” không hề biết mình đang bị theo dõi.
Tim tôi đập thinh thịch khi nghĩ mình sắp bắt được tận tay kẻ phá hoại vườn rau... tôi càng tăng tốc hơn nữa. Tôi nghe tiếng chân người lạo xạo sau lưng mình. Hình như Jacques đã bắt kịp. Tôi chỉ hi vọng cậu ta chịu giữ yên lặng trong vài giây thôi.
Tôi xuống cầu thang dẫn vào sân. Cầu thang không có tay vịn nên tôi phải giảm tốc độ khi bước xuống bậc đầu tiên.
Bất thình lình tôi bị trượt chân. Đất trời như đào lộn, tôi ngã nhào...
Và rồi mọi thứ đều tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.