Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ

Chương 11:




Lâm Tự Ngôn buông cô ra.
Trong miệng còn nói lời thoại: “Thế nào, nàng dám làm như vậy đối với bệ hạ không?”
Tô Nhược Chiêu lấy lại tinh thần hung hăng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt cô lúc này như nước, trừng như vậy không những không hù được Vũ Văn Hi mà lại giống làm nũng hơn, Vũ Văn Hi bị nàng trừng đến nhũn ra, khóe môi còn lưu lại một ít hương vị của nàng, giờ phút bày còn bày ra gương mặt bất cần đời: " Tô cô nương nếu bình thường ít nói mấy chuyện mạnh mẽ kia thì cũng giống một cô nương bình thường."
Sau khi đạo diễn hô cắt, Ôn Oanh không giống như bình thường quay phim xong cùng Lâm Tự Ngôn quay về bổ trang, lần này trực tiếp xoay người để lại cho Lâm Tự Ngôn một bóng lưng tiêu sái.
Lâm Tự Ngôn thấy rất buồn cười cũng không nói gì.
Ôn Oanh không muốn thừa nhận cô vừa động tâm, thiếu chút nữa đã quên mất mình đang đóng phim khi đi đến trước mặt người đại diện cả người vẫn còn mơ mơ màng màng. Vương Đan Hiểu đã dẫn qua nhiều nghệ sĩ rồi sao có thể không biết được cô đang suy nghĩ gì chỉ là không muốn vạch trần ra thôi, thừa dịp Ôn Oanh đang bổ trang dặn dò đơn giản một chút: " Phân biệt được đâu là diễn đâu là thực chứ?".
“Ừm.”
Ôn Oanh luôn luôn làm việc có chừng mực, có được câu trả lời của cô rồi cũng không cần quản nhiều.
“Nghiêm Lạc An đâu? Tới cảnh diễn rồi còn đi đâu mất?” Tiếng của Đạo diễn Lưu rất lớn, nghe rõ ra được sự không hài lòng với biểu hiện Nghiêm Lạc An gần đây, Ôn Oanh cũng không biết xảy ra chuyện gì, cũng không định đi hỏi rõ ràng.
Vô nghĩa, cô mới vừa bị cự tuyệt mà cũng do anh ta cùng nữ nghệ sĩ khác xảy ra tai tiếng nên tinh thần sa sút cô đi hỏi làm gì.
“ Xin lỗi, rất xin lỗi, anh ấy đang nghỉ ngơi trong nhà tôi lập tức gọi ảnh đến.” trợ lý Nghiêm Lạc An không ngừng xin lỗi, vội vàng chạy vào trong nhà kêu vị tổ tông này đến.
Lúc quay phía sau vô cùng thuận lợi, cảnh diễn của Ôn Oanh và Nghiêm Lạc An bởi vì anh ta nhiều lần thất thần nên phải quay lại vài lần.
“Anh bị làm sao vậy, dính tai tiếng cũng không đến mức ném hồn đi nơi khác chứ, trước kia anh không có như vậy.” Cô cầm đồ uống đoàn phim phát thuận tiện đưa cho anh một ly.
Nghiêm Lạc An nhận đồ uống, cũng không mở nắp cầm trong tay thưởng thức, rất lâu sau mới ra nói ra tiếng: “Em nói xem, thái độ của tôi với phụ nữ có phải dễ làm người khác hiểu lầm không?”
Cô nhún nhún vai: “Chắc là vậy, trước kia lúc mới bắt đầu diễn cùng anh, em cũng không dám đến gần, là anh chủ động bắt chuyện, em biết anh là vì muốn làm quen để tiện trong việc đóng phim nhưng sau này em lại cảm thấy anh có hảo cảm với em.”
“Có phải kiểu già mà không đứng đắn không.” Nghiêm Lạc An hỏi, nhưng đôi mắt lại không có nhìn về phía Ôn Oanh.
“Đương nhiên không phải.” Ôn Oanh phản bác nói “Nếu nói là kiểu tiền bối mà không có giá, đỗi đãi với mọi người bình đẳng, như vậy người ta khen anh còn không kịp sao có thể nói là già mà không đứng đắn.”
Nghiêm Lạc An thở dài: “Nữ nghệ sĩ gần đây có tai tiếng với anh, em biết không? Là người mới trong đoàn phim chúng ta Đàm An.”
Ôn Oanh có ấn tượng, cô ấy xuất thân từ show tuyển chọn, lần này có cơ hội diễn xuất công lao lớn nhất là do đạo diễn.
Ngày đó ở khách sạn kính rượu đạo diễn là cô ấy, Ôn Oanh vốn dĩ đối với cô gái nhỏ vừa 20 này rất có hảo cảm. Giờ nghĩ lại không chừng bởi vì cô ấy nên Nghiêm Lạc An mới có mâu thuẫn với đạo diễn.
“Vốn chỉ là quan tâm hậu bối bình thường, sao lại trêu chọc đến Lưu đạo.” Nghiêm Lạc An cúi đầu ảo não, dùng ly nước chống trán, Ôn Oanh không thấy biểu tình của hắn như nào.
“Tự Ngôn nói là anh ở chung với người khác không đúng mực.” Nghiêm Lạc An nói, “Cũng khó trách không chiếm được trái tim của người kia.”
Lâm Tự Ngôn và Nghiêm Lạc An xuất đạo cùng nhau, danh tiếng hai người trong giới rất tốt nhưng Lâm Tự Ngôn ngần ấy năm không có tai tiếng, so sánh với Nghiêm Lạc An tin tức tình cảm bay đầy trời.
Không thể không làm cho người khác hoài nghi là do đối xử với người khác nhau.
“Tự Ngôn nếu không thích một người thì ngoài mặt ôn hòa, cũng không cho đối phương lưu lại chút ảo tưởng nào, thật không biết hắn làm như nào được như vậy……”
Ôn Oanh vỗ vỗ vai anh: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, chuyện từ không thành có rốt cuộc rồi cũng biến mất, an tâm quay cho tốt, quản bọn họ làm gì.”
Tính tình cô rộng rãi, hai năm nay mở rộng được rất nhiều mối quan hệ.
Cái gọi là ngọc tốt, đều phải trải qua mài giũa, mới có thể phát ra ánh sáng.
“A…… Làm sao bây giờ, anh hiện tại có chút hối hận lúc trước từ chối em.”
Cô nhướng mày, không hiếm lạ nói: “Chậm rồi.” Nói xong cao ngạo tránh đi.
Đảo mắt đã tới cuối năm, đoàn phim khởi quay được phân nửa.
Tới cuối năm, đừng nói là nghệ sĩ, chỉ cần nhân viên trong nghành cũng vội đến long trời lở đất, Ôn Oanh quay phim vừa xong phải đến lễ trao giải phim truyền thống.
Cô gần đây nhận mấy cái quảng cáo, phỏng vấn và một cái gameshow, một tháng này chưa ghé qua nhà.
Bởi vì năm nay cô có hai bộ phim truyền hình đều chiếu đài, nên tổ đạo diễn của lễ trao giải phim truyền thống đã liên hệ với cô, nói là có giải thưởng nên phải chia với cô, Vương Đan Hiểu cười châm chọc: “ Loại giải thưởng này tuy rằng không có giá trị kỹ thuật gì nhưng tóm lại có thể gia tăng độ phổ biến cớ sao không đi”
Ôn Oanh tức khắc cảm kích ôm lấy cô: “Hiểu Hiểu chị tốt nhất!”
“Tránh ra một điểm, chị thích người khác phái nhé.”
Thời tiết tháng mười hai không thể nói là quá lạnh nhưng mặc lễ phục là tìm đường chết nhưng nữ minh tinh ai cũng tìm đường chết.
Năm nay Ôn Oanh tiếp tục quán triệt tinh thần tìm đường chết mặc một bộ lễ phục trễ vai màu đen run cầm cập từ trên xe bước xuống.
Ánh đèn flash lóa mắt cũng đem đến chút độ ấm cho minh tinh, mỗi người đều dùng vẻ mặt đẹp nhất đối với máy quay cùng phóng viên.
Minh tin rạng rỡ trên thảm đỏ, Ôn Oanh thượng tinh quang rạng rỡ, năm nay Ôn Oanh đi thảm đỏ cùng với đoàn phim, soái ca mỹ nữ hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác. Trong bộ phim truyền hình này Ôn Oanh diễn vai nữ phụ tuy được người chuyên nghiệp khẳng định nhưng người xem lại không thích cô.
Không quan trọng, chờ đến khi phim khác chiếu thì tốt.
Có người thích những thứ nông, bạn cần gì cho những người đó xem phía bên trong là gì.
Đi xong thảm đỏ, MC trêu chọc vài câu, sau đó liền hỏi những vấn đề có trong kịch bản.
“Nghe nói bạn quay bộ phim truyền hình được chờ mong nhất năm sau đúng không?”
Ôn Oanh cười trả lời: “Đúng, nhưng hiện tại không thể để lộ ra quá nhiều, bằng không tôi chính là gián điệp rồi.”
“Trời ơi, tui là fans não tàn của Lâm Tự Ngôn, Ôn Oanh hợp tác cùng nam thần của chúng tôi có cảm giác như thế nào?”
“Rất đã luôn.” Ôn Oanh đắc ý nói.
Một nữ MC khác cũng chen vào nói, trong lúc nhất thời không khí náo nhiệt hẳn lên. Bởi vì vấn đề thời tiết quá lạnh nên thời gian phỏng vấn cũng không quá dài, sau khi kí tên lên tường của nhà tài trợ Ôn Oanh liền đi theo đoàn phim tiến vào phía bên trong.
Sau đó thảm đỏ lại phát ra tiếng thét chói tai, Ôn Oanh cũng biết có lẽ cổ trang tứ mỹ tới rồi, cổ trang tứ mỹ lần này là khách mời trao giải, đạo diễn Lưu vì để tăng ratings nên để cả bốn người cùng đi thảm đỏ.
Cái này gọi là giá trị nhan sắc bùng nổ.
Người đại diện và trợ lý không thể đi cùng, nên đồ tùy thân Ôn Oanh không thể mang trên người, may mắn cô quen biết với người trong đoàn phim, tuy rằng đã một năm không gặp nhưng vẫn có thể cười đùa.
Buổi lễ trao giải thực sự là không thể mang đến cho minh tinh điểm gì mới mẻ, thú vui duy nhất chính là trêu chọc nhau, danh sách đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất được chiếu trên mang hình, khách mời trao giải đứng trên sân khấu chơi trò chơi, có nghệ sĩ phối hợp cưởi to cũng có nghệ sĩ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Ôn Oanh cũng rất bình tĩnh, dù sao máy ảnh chưa chắc đã quay tới cô.
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, chúng ta xem coi nam diễn viên xuất sắc nhất là ai đây?” Một vị nổi danh trong giới âm nhạc nói.
“Từ Từ! Để tôi bình tĩnh một chút, người đó cũng là người cười đẹp nhất trong buổi công bố đêm nay đúng không?” Một nữ nghệ sĩ nổi tiếng khác hài hước nói.
“Bạn chắc chắn không phải người cười đẹp nhất. Được rồi, nhìn màn hình lớn nào.”
Không để đợi lâu, chính là vị nam nghệ sĩ ngồi bên cạnh Ôn Oanh.
Anh ấy lễ phép vẫy tay nói lời cảm ơn đến các fans hò hét phía sau, Ôn Oanh ngồi bên cạnh cũng nói một câu chúc mừng, anh gật đầu cảm ơn đi lên sân khấu lãnh giải.
Cảm giác hình như không có gì nhiệt tình, Ôn Oanh luôn luôn không quá quan trọng những lễ trao giải này, cô chỉ giành trạng thái tốt nhất ở phim trường.
Lúc đầu Vương Đan Hiểu làm quản lý cô cũng đã nói: “Ôn Oanh chỉ cần nghiêm túc đóng phim là được, có những lúc hành động thay cho lời nói, không muốn nói thì không cần miễn cưỡng bản thân.”
Giải thưởng lần lượt được tuyên bố, tiết mục biểu diễn cũng đã diễn thất thất bát bát, rốt cuộc cũng tới giải thưởng của Ôn Oanh.
Nữ phụ xuất sắc nhất, đây là giải thưởng Ôn Oanh nhận không biết bao nhiêu lần.
Bất ngờ duy nhất chính là khách mời trao giải là Lâm Tự Ngôn.
Ban tổ chức là cố ý hả…… Ôn Oanh ưu nhã bước lên sân khấu, trên màn hình là bức ảnh to đùng của cô trong bộ phim truyền hình, trong hình Ôn Oanh có chút dữ tợn, trong lòng cô thật sự cạn lời.
Cũng khó trách không được người xem thích.
Lâm Tự Ngôn trao cúp cho cô, lễ phép ôm cô, trước khi buông cô ra còn dùng môi nhẹ nhàng cọ qua gương mặt cô, Ôn Oanh bị cảm giác ôn nhu đó làm cho đỏ mặt, trợn to mắt nhìn anh.
Anh dùng giọng nhỏ nhẹ nói: “Thả lỏng một chút, suốt nãy giờ vẫn luôn thấy tâm tình em không tốt.”
“Anh làm sao biết tâm tình tôi không tốt.”
“Nghe người đại diện em nói em vẫn luôn không thích những việc như này, anh đoán thôi.”
MC ở bên cạnh nở nụ cười ái muội: “A nha, hai người các người nói nhỏ cái gì thế, nói cho khán giả nghe với nào?”
Ôn Oanh nhướng mày: “Đây là chuyện riêng tư nè.”
Dưới khán đài vang lên âm thanh ái muội, MC thừa thắng xông lên: “ Là chuyện riêng tư a, Ôn Oanh bạn cùng Lâm mỹ nhân đóng phim bao lâu rồi mà có nhiều chuyện riêng tư để nói tới nơi công cộng vẫn chưa nói xong thế?”
Ôn Oanh đắc ý cười: “Không lâu không lâu nhưng cũng đủ để có chút tình cảm mà thôi.”
Không biết như thế nào, tâm tình của cô có chút tốt lên.
Ôn Oanh theo thường lệ nói ra những lời cảm ơn đã chuẩn bị trước, tiếp theo là Lâm Tự Ngôn đối với vị hậu bối là cô đây nói lời chúc mừng, anh cười với cô đi đến trước microphone nói: "Ôn Oanh là nữ nghệ sĩ trước khi cùng tôi hợp tác tôi đã rất thích, lần này cùng cô ấy quay phim thu hoạch được rất nhiều thứ, hy vọng mọi người có thể theo dõi phim truyền hình sang năm của chúng tôi, một lần nữa chúc mừng Ôn Oanh.”
Ôn Oanh cảm thấy trong lòng có chút gợn sóng, giống như có một hòn đá ném vào hồ nước, sóng nước kia tuy rằng nhỏ bé nhưng rất lâu mới có khôi phục lại bình thường.
Cô cảm thấy lễ trao giải này cùng lễ trao giải trước đó cô từng tham gia khác nhau.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Ôn Oanh muốn đi đến hậu trường trực tiếp nói lời cảm ơn với Lâm Tự Ngôn.
Nghe nhân viên công tác nói Lâm Tự Ngôn đang nói chuyện với người đại diện nên cô tự xách váy đi qua.
Đi đến hậu trường, cô nghĩ Lâm Tự Ngôn ở phòng công tác nào đó liền đi tìm, còn chưa tìm được đã thấy người đại diện của Lâm Tự Ngôn từ trong phòng đi ra.
Cô biết người đại diện Lâm Tự Ngôn, là em gái Vương Đan Hiểu, Vương Đan Doanh. Chỉ gặp qua vài lần ở nơi công cộng, thường Lâm Tự Ngôn chỉ có trợ lý đi bên cạnh, cô cũng nghe phong phanh Nghiêm Lạc An nói người đại diện này vô cùng không có trách nhiệm nhưng Lâm Tự Ngôn cũng chưa từng nói muốn sa thải người đại diện này.
Vương Đan Doanh hoàn toàn trang điểm như học sinh cao trung, Ôn Oanh khônh thể không hoài nghi độ chuyên nghiệp của cô ấy.
Khi đi ngang qua Vương Đan Doanh có hơi hơi gật đầu với cô một cái, Ôn Oanh thấy đôi mắt cô ấy có chút hồng nhìn giống như vừa mới khóc.
Sẽ không phải máu chó như vậy chứ.
Chính là như suy nghĩ, Lâm Tự Ngôn cũng từ trong phòng đi ra.
#Đường Mật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.