Nữ Thần Thuộc Tính Nữ Phụ

Chương 18:




Thời gian trôi qua thật nhanh, Ôn Oanh cảm thấy có chút kỳ lạ, trước kia đóng phim rất cực khổ nhưng bộ phim này cô cảm thấy không có gì cực khổ cả mà hàng ngày còn trôi qua như đi chơi vậy.
Trên bàn tiệc đóng máy, mọi người đều coi như đây là lần cuối cùng tụ hợp uống rất vui vẻ, Ôn Oanh và những nhân viên công tác đã cùng nhau trải qua mấy tháng quay chụp đã rất thân thiết, mới uống một chút Lục Nhã đã uống say, cánh tay choàng qua ôm cổ Ôn Oanh lấy mười phần khí thế nữ hán tử nói: "Ôn Oanh! Cậu uống hay không! Không uống ly rượu này thì chúng ta không phải là bạn bè!"
Ô oa mỹ nữ uống say phát điên thật đáng sợ, mọi người vội vàng cách xa hai người các cô.
Ôn Oanh vẫn còn tỉnh táo nhìn ly rượu sắp đưa đến miệng mình, nếu là bia thì vô tư nhưng mà đây là rượu trắng đó mọe nó uống một ly như vậy cô có phải sẽ trực tiếp ngủ một trăm năm luôn không.
Lục Nhã thấy Ôn Oanh cả mặt đều không tình nguyện, cười gian xảo ghé vào tai cô mang theo ngữ khí đáng khinh nói: "Ôn Oanh nè ~ cậu mà không uống đó hả ~ tớ sẽ lập tức đăng Weibo công khai chuyện của cậu đó nha~"
Người khônh hiểu còn cảm thấy Lục Nhã nói chuyện uyển chuyển kiều mị dễ nghe như tiếng chim oanh.
Nhưng Ôn Oanh nghe ra được ý đáng khinh bên trong.
"Cậu làm sao biết được?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Vô nghĩa, hai người cả ngày ở đoàn phim liếc mắt đưa tình cho là chúng tôi bị mù à? Chúng ta chỉ là thông cảm cho hai người chưa muốn công khai nên mới không nói ra, hai người định khi nào công khai?" Lục Nhã chớp chớp đôi mắt muốn bán manh.
Thì ra hai người bọn họ lộ liễu như vậy? Quả nhiên người có tình yêu thì chỉ số thông minh sẽ giảm sút, hiện tại cô đối với những lời này tin tưởng không nghi ngờ.
Cũng không thể trách họ không che dấu, chủ yếu là người trong đoàn phim đều đã lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm đôi mắt rất nhạy bén.
Ôn Oanh trong lòng nổi lên một trận cảm động không tên.
Những người này trong lòng sớm đã biết rõ nhưng lại không chọc phá, thật là cái đoàn phim tốt nhất cô từng gặp!
Trong lòng cảm kích cũng vô dụng, cô cần hành động thực tế mới được, Ôn Oanh dũng cảm nhận ly rượu, lộc cộc lộc cộc hai ba ngụm uống hết xuống bụng.
Lục Nhã kinh ngạc nhìn nữ hán tử này, trong lòng dâng lên cảm giác sùng báo, uống rượu thôi cũng quá soái, trực tiếp ngẩng cổ uống hết, dáng vẻ duyên dáng mà cũng có thể dũng cảm như thế, mỹ nhân uống rượu thật là cảnh đẹp ý vui.
Ôn Oanh uống xong liền ở trên mặt Lục Nhã hôn một cái.
...... Vừa rồi là ảo giác sao.
Lại rót thêm một ly rượu trắng Ôn Oanh chậm chạp đi tới trước mặt tứ đại mỹ nam, vài nhân viên chế tác đều đã bị kính rượu, hai người phụ nữ này xảy ra việc gì bọn họ không thấy được nhưng lúc này Ôn Oanh cười cười đến trên tay còn cầm theo ly rượu tức khắc có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
"Tới! Cổ trang tứ mỹ, tui kính các người một ly!" Cô dũng cảm đem ly rượu trắng uống cạn rồi lại rót thêm một ly.
Nghiêm Lạc An nhìn cô đem ly rượu lắc lắc, miệng cười không khép lại được, vội vàng chọc vào Lâm Tự Ngôn bên cạnh: "Hay là uống say rồi?"
"Tuyệt đối là uống say, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi."
Thấy hai người gần nhất vẫn không có động tác nào, cô đem tầm mắt dời đến trên người Gì Càn Dư, Gì Càn Dư vốn đã có chút men say lúc này được mỹ nhân kính rượu anh ta nào có thể không uống?
"Được, tôi uống!" Gì Càn Dư một hơi đem một ly bia uống cạn.
Ôn Oanh chỉ hơi nhấp một chút rượu trắng.
Tiếp theo Ôn Oanh lại mời Kiều Văn Dịch, anh ấy tửu lượng không tốt lúc này gương mặt đã có chút ửng đỏ, nhìn rất tú sắc khả san* nhưng vẫn nể tình cạn ly.
Ôn Oanh bị làm sao vậy? Phấn khởi như vậy.
Nghiêm Lạc An thật sự sợ cô uống say phát điên làm gì đó, cắn chặt răng cũng uống một ly.
Mắt thấy ba người đều đã uống, nhưng người nên uống nhất lại chưa uống, Ôn Oanh trong lòng tức khắc liền có chút khó chịu, có chút hung hăng nhìn Lâm Tựa Ngôn: "Anh sao lại không uống?"
"Nếu anh uống say thì ai chăm sóc em?" Lâm Tự Ngôn thở dài.
Mọe nó khoe ân ái có còn chừa cho người khác một con đường sống hay không? Ba chó độc thân bị ngược không thể đứng thẳng eo trực tiếp không nhìn không thấy tâm không phiền.
"Em còn chưa tới mức say còn cần anh chăm sóc." Ôn Oanh nói xong còn rõ vào ly một cái tách, đi về phía đạo diễn.
Đàm An ngồi bên cạnh đạo diễn tự mình rót rượu cho ông, Ôn Oanh đi qua phía sau gật gật đầu xem như chào hỏi, Ôn Oanh vô cùng có khí chất nữ vương liếc nhìn cô ấy một cái, trực tiếp cười rạng rỡ nâng ly với đạo diễn: " Nào! Lưu đạo, tiểu nhân kính người một ly!"
Lưu Khúc Giang lập tức hoảng sợ, theo phản xạ đứng lên, Ôn Oanh bình tĩnh xua xua tay, lắc đầu nói: "Aizz, Lưu đạo bác không cần khách khí như vậy theo lý mà nói là cháu kính rượu với bác, bác không cần khách khí như vậy, ngồi là được rồi, nếu không phải bác cho Ôn Oanh cháu diễn vai nữ chính, cháu sao có thể đứng ở đây kính rượu, không cần nhiều lời, cảm ơn bác rất nhiều!" Nói xong liền uống một ngụm.
Hoá ra ly rượu này là giành cho trùm cuối a.
Lưu Khúc Giang cũng sửng sốt một chút, sau đó liền cười lớn: "Ha ha ha ha không hổ là nữ diễn viên tôi lựa chọn, tôi lúc trước xem qua tác phẩm của cháu liền cảm thấy cháu là một hạt giống tốt, chỉ thiếu một vai diễn tốt mà thôi! Nào! Cụng ly! Lần sau có cơ hội tiếp tục hợp tác!"
Ôn Oanh lại đi vè phía các diễn viên và nhân viên công tác mời rượu, sau đó lại ghé vào trên người biên kịch vừa ói nước đắng vừa nói tại sao lại viết cốt truyện ngược tâm như vậy, Vũ Văn Hi và Vũ Văn Duyên đều thích nàng, hai người nàng đều thích nàng có thể mở hậu cung hay không bla bla, cảm xúc biên kịch cũng bị nàng dẫn dắt uống một ngụm rượu rồi bắt đầu oán giận tất cả là do quảng điện quá nghiêm tới cha cô cũng không có lá gan viết 3p* quá là mệt não rồi blah blah.
3p*: tình yêu 3 người, 3 người này là vợ chồng, play 3 lun á.
Người chung quanh mặt đầy hắc tuyến trực tiếp xem nhẹ các nàng.
Đàm An nhìn Ôn Oanh cách đó không xa rồi lại quay đầu nhìn đạo diễn đã say khướt, không nhịn được mở miệng hỏi: "Đạo diễn lúc trước vì sao lại sẽ coi trọng Ôn Oanh vậy?"
Lưu Khúc Giang đã say thất thất, bát bát, lúc này cũng nghe câu hỏi của cô cũng thuận miệng nói: "Lúc trước coi trọng cô ấy chủ yếu là cảm thấy kỹ thuật diễn của cổ không tồi, sau đó lại phát hiện người này có sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ, xuất đạo nhiều năm những gì đạt được đều cho chính mình cố hết sức làm được, không dựa vào quan hệ, một nữ diễn viên như vậy trong giới rất ít...... cô gái Lục Nhã kia cũng vậy, tôi luyện thêm một chút thời gian dù sớm hay muộn cũng có thể thay thế Ngôn Nhan Chi."
Đàm An hít sâu một hơi tiếp tục hỏi: "Không phải lúc trước đã nói Dương Nghệ Húc sẽ thay thế Ngôn Nhan Chi rồi sao?"
"Dương Nghệ Húc là một hạt giống tốt chỉ là cổ cho công khai tình yêu quá sớm, chuyện yêu đương của minh tinh là một chuyện rủi ro, nếu tốt thì mọi người đều thích, không tốt thì làm gì cũng bị chửi nguyền rủa mau chóng chia tay, cho nên mà nói đây cũng là một môn học."
Hai người bên cạnh thấy đạo diễn say đến bất tỉnh nhân sự bắt đầu nói mê sảng, trong lòng biết rõ cười với Đàm An: "Lưu đạo uống say rồi, ở phía trên tôi đã đặt phòng, Đàm tiểu thư cô mang Lưu đạo đi nghỉ ngơi đi."
Tay Đàm An nắm thành nắm đấm, cười đồng ý.
Bữa tiệc này uống cũng đã uống đủ, mọi người ai ở nhà thì về nhà, ai ở khách sạn thì đi về ngủ, Ôn Oanh uống nhiều như vậy, lưc này cũng ngồi một chỗ mơ mơ màng màng.
Lâm Tự Ngôn thở dài một hơi, dùng ngón tay chỉnh lại tóc mái trên trán cô, nhận mệnh bế cô lên định đưa về phònh.
Vương Đan Hiểu vừa mới đưa một nhóm người đi, lúc này đang muốn trở lại chăm sóc Ôn Oanh, lại nhìn thấy Lâm Tự Ngôn đã sớm bế cô ấy đi về phía thang máy liền vội vàng đi lên trước ngăn cản.
"Cậu cho rằng khách sạn không có camera sao? Cậu cứ như vậy ôm nó à." Vương Đan Hiểu tức giận nhìn Lâm Tự Ngôn, ý bảo anh buông Ôn Oanh xuống giao cho mình.
"Camera của khách sạn mỗi ngày đều quay lại đủ loại tin, nếu chuyện này lộ ra ánh sáng chắc chắn không có minh tinh nào dám tới chỗ này nữa, cô ấy đã say đến không thể phân biệt đông nam tây bắc, tôi nếu không bế cô ấy thì hôm nay cô ấy không về phòng được đâu." Lâm Tự Ngôn từ từ nói, không hề có ý muốn buông tay.
"Tôi đưa em ấy về phòng."
Lâm Tự Ngôn trực tiếp ấn nút thang máy, cuối cùng mới đưa tầm mắt đặt trên người Vương Đan Hiểu: "Chị có cần phòng bị tôi như vậy không?"
"Ôn Oanh là một tay tôi nâng lên, tôi không thể để cậu chà đạp em ấy." Câu này nghe như thế cũng giống như mẹ nuôi con gái hai mươi mấy năm, hiện tại có một tiểu tử thúi tới làm hư con gái mình, người mẹ không nhịn được dạy dỗ.
Cửa thang máy mở, Lâm Tự Ngôn trực tiếp đi vào, Vương Đan Hiểu cũng đi theo vào.
"Vương Đan Hiểu, con mắt nào của chị thấy tôi chà đạp cô ấy? Từ khi cùng cô ấy ở bên nhau tôi hận không thể đem cổ sủng trong lòng bàn tay, chị nghĩ như thế nào không sao cả nhưng đừng cản trở tôi."
Vương Đan Hiểu nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Cậu chà đạp tâm ý của nhiều người con gái như vậy còn chưa đủ sao? Đầu tiên là tôi, tiếp đến là Doanh Doanh, những bạn gái scandal tôi không nói cũng không cần biết là cô gái xui xẻo nào nhưng hiện tại Ôn Oanh là nghệ sĩ của tôi, tôi nhất định phải bảo vệ em ấy."
Bởi vì trong quá trình không có ai đi vào nên thang máy rất thuận lợi đến tầng của phòng Ôn Oanh, Lâm Tự Ngôn lập tức đi ra, Vương Đan Hiểu đi phía sau như người giám hộ.
Chờ tới lúc đi đến cửa phòng, Lâm Tự Ngôn mới nhớ đến thẻ phòng mở cửa.
Anh nói với Vương Đan Hiểu: " Thẻ phòng ở chỗ chị mở cửa đi."
Vương Đan Hiểu lấy thẻ phòng ra, quét một cái cửa phòng lập tức mở ra, cô cầm thẻ phòng còn không quên trào phúng nói: "Nếu không phải tôi nhìn thấy, cậu có phải định đem Ôn Oanh đến phòng cậu đúng không?"
Lâm Tự Ngôn nhẹ nhàng đặt Ôn Oanh xuống giường, lại xoay người đến toilet, từ đầu đến đuôi đều làm lơ Vương Đan Hiểu.
Thẳng cho đến lúc anh cằm một cái khăn ướt đi ra, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng lau sạch cho Ôn Oanh, mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi thật ra cũng muốn như vậy, gạo nấu thành cơm sau đó xem chị còn nói gì nữa."
Vương Đan Hiểu nhìn động tác Lâm Tự Ngôn mềm nhẹ cùng với vẻ ôn nhu trong mắt, không nhịn đươc có chút ngơ ngác, cô không nói gì nữa cứ như vậy nhìn Lâm Tự Ngôn dùng khăn lông lau sạch khuôn mặt đỏ rực và ngón tay trắng nõn của Ôn Oanh, sau đó lại nhẹ nhàng đem chăn đắp trên người cô.
Làm xong những chuyện này Lâm Tự Ngôn lại đi vào toilet, thu dọn xong khăn lông liền đi đến cửa phòng.
Trước khi đi nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi chưa bao giờ chà đạp bất kì tình cảm của người nào, không chấp nhận chỉ là do tôi không thích mà thôi, tôi cho rằng chị sẽ hiểu nhưng kết quả chị cùng Vương Đan Doanh giống nhau đều không hiểu rõ."
"Ôn Oanh đã tỉnh, chị có thể nói những chuyện này với cổ nhưng tôi cảm thấy cô ấy sẽ không tin."
Nói xong nhẹ nhàng đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn lại Vương Đan Hiểu và Ôn Oanh đang ngủ say.
Ôn Oanh đã tỉnh?
Cô kinh ngạc quay đầu lại, lại phát hiện Ôn Oanh vừa ngủ ngon giấc lúc nãy bây giờ đang mở to đôi mắt xinh đẹp nghiẻm túc nhìn cô.
Chị ấy đi đến mép giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn gương mặt Ôn Oanh, không khỏi mở miệng hỏi: "Em nãy giờ là giả bộ ngủ?"
"Lúc ban đầu vốn dĩ đã ngủ, nhưng nghe thấy hai người nói chuyện thì tỉnh lại." Ôn Oanh trả lời nói, "Sau đó phát hiện hai người nói chuyện em không biết nên em vẫn giả bộ ngủ."
Vương Đan Hiểu thở dài thật sâu một hơi, xem ra chuyện này căn bản không thể giấu cô ấy được, phàm là để Ôn Oanh nhìn ra một chút dấu vết thì bọn họ đừng hòng giấu diếm chuyện này.
"Ôn Oanh, chị hỏi em, nếu chị và Lâm Tự Ngôn có lý do khác nhau vậy em sẽ tin ai?"
Ôn Oanh ngồi dậy, hoàn toàn không giống như là đã uống say, lúc này ánh mắt cô trong vắt, ngữ khí rõ ràng, rõ ràng nói:
"Em tin tưởng sự thật."
#Đường Mật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.