Nữ Thần Trở Về

Chương 87:




Trương Thanh Vân đứng một bên nhìn chuyện xảy ra, có chút lúng túng nghiêng đầu nhìn Ninh Tây, đáng tiếc hiện tại Ninh Tây cúi đầu, tóc dài xõa ra che kín gò má, hắn thấy không rõ sắc mặt của cô ấy.
Thu hồi ánh mắt, nghĩ, Thường Thời Quy đối với Ninh Tây, thật sự là quá tốt.
Vừa lúc đó, Tưởng Vân vốn là bị hai hộ vệ ngăn cản đột nhiên xông tới, ôm chặt lấy Thường Thời Quy.
Thường Thời Quy duỗi mạnh tay đẩy Tưởng Vân ra, bởi vì lực đạo lớn, Tưởng Vân bị ngã xuống đất.
"Cộc, cộc, cộc."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tưởng Vân nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Ninh Tây đi tới.
"Tây Tây, anh..."
Thường Thời Quy nhìn thấy Ninh Tây, khuôn mặt lúng túng hoảng loạn.
Ninh Tây nhìn hắn, đưa ngón trỏ đặt lên môi, sóng mắt lưu chuyển ra ngàn vạn nhu tình.
"Xuỵt, không cần giải thích, em tin tưởng anh."
Từ Châu ngồi ở trên ghế lái nhìn động tác của Ninh Tây, trong lòng rạo rực, lập tức dời ánh mắt đi không dám nhìn nữa.
Đúng là vưu vật, chỉ một động tác đơn giản của cô cũng có thể câu dẫn người khác, trách gì có thể khiến ông chủ mê đến mức thần hồn điên đảo.
"Tưởng tiểu thư, "
Ninh Tây mỉm cười đi đến bên cạnh Tưởng Vân, từ trên cao nhìn xuống
"Trên đất vừa lạnh vừa bẩn, nằm thoải mái không?"
Khi nhìn Ninh Tây, Tưởng Vân lập tức đem nước mắt ngừng chảy, đứng lên oán hận nhìn Ninh Tây:
"Cô đừng có đắc ý, cho dù vào được cửa Thường gia, thì cô cũng chỉ là con hát."
"Vậy thì sao, "
Ninh Tây mang giày cao gót, cao hơn Tưởng Vân ước chừng hơn mười phân, Ninh Tây cúi đầu xuống bên tai Tưởng Vân nhẹ giọng nỉ non, giống như đang đối với tình nhân thì thầm.
"Người đàn ông cô yêu thà rằng yêu thích một con hát là tôi, cũng không thèm để mắt đến cô, cô nói xem bản thân cô thất bại đến mức nào. Cô xem thường tôi chỉ là con hát, một con hát cô cũng không bằng được, vậy cô là gì, là rác rưởi sao?"
"Cô!"
Tưởng Vân bị lời này kích động, giơ cao tay muốn đánh người, kết quả tay mới vừa đưa ra đã bị Ninh Tây bắt lấy cổ tay.
"Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lại có tâm xấu xí như vậy, "
Ninh Tây dùng tay kia nâng cằm Tưởng Vân, giống như cười mà không cười.
"Chậc chậc, thật đáng tiếc."
"Buông tay."
Tưởng Vân tức giận, hai con mắt đỏ lên, cô không nghĩ Ninh Tây lại dám làm như vậy, quả thực vô cùng nhục nhã.
Tưởng Vân dùng tay còn lại hất tay Ninh Tây cũng không thành, ngược lại còn bị Ninh Tây bắt được cổ tay.
Tưởng Vân không hiểu Ninh Tây lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, hai cổ tay bị nắm chặt, không xoay sở được.
Ninh Tây buông tay ra, cả người Tưởng Vân bị đẩy ra phía sau mấy bước chân, Ninh Tây cúi đầu, cảm xúc trong mắt được dấu đi.
Đột nhiên Ninh Tây đi về phía trước hai bước, Tưởng Vân thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể và cả tiếng tim đập của Ninh Tây.
"Tôi từ trước đến giờ đối với mỹ nhân luôn trìu mến, "
Ninh Tây tiếp tục nhẹ giọng cười nói.
"Nhớ lần sau đừng động vào người đàn ông của tôi, nếu không..."
Ninh Tây cong khóe môi, còn giữ lại mấy lời không nói ra, chỉ duỗi tay nâng cằm Tưởng Vân lên:
"Nhớ kỹ chưa?"
Nhìn nụ cười trên mặt Ninh Tây, Tưởng Vân lạnh run, không tự giác gật gật đầu.
"Thật ngoan ngoãn."
Ninh Tây hài lòng buông cằm Tưởng Vân ra, xoay người nói với mấy người đàn ông sau lưng:
"Đi thôi."
"Anh... Anh còn có việc, không thể đi được cùng mấy người."
Trương Thanh Vân xoay người rời đi, giống như xảy ra chuyện gì đáng sợ lắm.
Ninh Tây nhìn Trương Thanh Vân bước đi nhanh không ngừng bước, xoay người nhìn hai hộ vệ bên cạnh, lại nhìn Thường Thời Quy nhướn mày nói:
"Không phải là hẹn cùng nhau ăn tối sao?"
Vẻ mặt Thường Thời Quy có chút phức tạp Tưởng Vân, lại nhìn Ninh Tây cười cười, mở cửa xe ra cho cô.
Còn vẻ mặt hai hộ vệ một lời khó nói hết ngồi vào trong một chiếc khác, đi theo phía sau Thường Thời Quy, ra khỏi bãi đậu xe.
Tưởng Vân đứng đờ một phút, sau đó mới phục hồi tinh thần, nhớ tới lời của Ninh Tây mới cảm thấy bản thân bị vũ nhục.
Từ trong túi lấy điện thoại di động ra, tức giận bấm một số k điện thoại, nhưng ngón tay đặt ở cuộc gọi thì dừng lại, do dự.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng Tưởng Vân đối với Ninh Tây đã có cảm giác sợ hãi, loại cảm giác sợ hãi này không phải là vì có Thường Thời Quy ảnh hưởng đến, mà là ánh mắt của Ninh Tây.
Mặc dù mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén....
Trên cằm vẫn còn xúc cảm của ngón tay Ninh Tây, cô cắn cắn góc môi, cuối cùng để điện thoại bỏ lại trong túi xách.
Ninh Tây con tiện nhân kia!
"Vừa rồi..."
Thường Thời Quy mới vừa mở miệng, một ngón tay mềm mại đặt trên môi hắn.
"Em biết "
Trong mắt Ninh Tây toát ra sự vui vẻ, duỗi tay ôm lấy cổ Thường Thời Quy, gò má áp vào một bên cổ Thường Thời Quy.
Động mạch cổ Thường Thời Quy rung lên mạnh mẽ, Ninh Tây cong khóe miệng cười tươi.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.