Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 19: Tô diêu của phó gia




Phó Vân trở lại nhà họ Phó, tùy ý cởi áo khoác. Ninh Toa hiểu ý, lập tức lấy lễ phục trên giá mặc vào cho Phó Vân.
“Yêu, mặc bảnh bao như vậy, con gái nhà nào xui xẻo tám đời bị anh coi trọng vậy?”
Phó Vân cả mắt cũng chưa nâng, bạc môi khẽ mở: “Về khi nào?”
“Sáng nay.”
Từ cầu thang đi xuống là một cô gái mặc đồ thể thao màu hồng, thoạt nhìn xinh đẹp khả ái, chỉ là khuôn mặt kia quá mức yêu mị. Mắt anh đào mị hoặc chớp chớp, mũi quỳnh phấn nộn làm cho người ta nhịn không được muốn véo một cái, cánh mội hồn nhuận mê người vô cùng, ánh nước ướt át dường như muốn dụ hoặc người ta cắn một ngụm. Một câu khái quát, đây là một yêu tinh.
“Mẹ còn ngủ?” Phó Vân một bên tao nhã cài nút thắt, một bên nhìn cô một cái.
“Cũng chiều rồi, mẹ ra ngoài sớm rồi. Chắc là đi Yêu Chi Mộng rồi. Thật không biết làm ăn thâm hụt tiến như vậy sao mẹ lại thích chứ?”
“Theo lời nói của mẹ thì, mẹ tâm địa thiện lương, cho nên sự nghiệp làm từ thiện nghĩa bất dung từ. Nói trắng ra là, chính là tích đức cho cả nhà chúng ta.”
“Ai ai ai… Đừng có lôi em vào. Em cũng là công dân lương thiện nha! Không gian không ác, quan trọng nhất là không buôn lậu thuốc phiện. Em thấy ẹm đơn giản là tích đức cho bản thân thôi.”
“Hoàng đổ độc, chiếm vị trí thứ hai giới cờ bạc, em cho là tiền của em từ đâu có?”
“Anh, tiền cờ bạc của em đều là do tự mình em kiếm, em cũng không có bắt anh cho em một đồng nào.”
“Phó gia đều là của anh, tiền em kiếm được, cũng là của anh.”
“Mẹ nó, em kháng nghị nghiêm trọng. Rõ ràng em mới là bảo bối của Phó gia, vì sao anh lại là người thừa kế? Em muốn giành quyền.”
“Ninh Toa, có ghi âm lại lời nói của Đại tiểu thư không, coi chừng cô ấy đổi ý?”
“Đừng đừng đừng! Em nói giỡn thôi mà. Chuyện anh em tương tàn em sẽ không làm đâu. Anh, thoải mái một chút, quyền thừa kế là của anh, em không giành với anh.”
Ninh Toa nghiêm trang trả lời: “Thật xin lõi Vân thiếu, tôi không có ghi âm.”
Cô gái nhìn Ninh Toa, biểu tình oán giận vô cùng sâu sắc: “Ninh Toa, lần sau không ghi âm chuyện quan trọng sẽ rất phiền toái đó.”
“Dạ, tôi sẽ cố gắng.”
“Mẹ nó, cá mè một lứa. Tôi muốn tố giác với Cục trưởng Tô mấy người mang súng.”
Thường Tiếu vui vẻ: “Đại tiểu thư, chẳng lẽ Cục trưởng Tô không nói với cô, cô ấy là tòng phạm với chúng tôi, cũng đã nhiều năm rồi. Chúng tôi vừa mới mua một chiếc xe hơn 800 vạn, đang định đưa cho cô ấy làm tang vật đó.”
“Cục trưởng Tô thiết diện vô tư, xong đời rồi.”
Lời cô gái vừa dứt, ngoài cửa liền truyền tới tiếng xe thể thao gầm rú, thiếu chút nữa là trực tiếp đâm vào của lớn.
Cô gái kinh hô: “Nguy rồi, mẹ về!”
Người ở nhà bọn họ lái xe kiêu ngạo như vậy, trừ bỏ mẹ bọn họ - Tô Diêu ra, cơ bản là không có người thứ hai.
Cô gái vừa xoay người, chân còn chưa kịp nâng, đã nghe thấy một âm thanh nổi giận: “Phó Tố Yên, con đứng lại cho ta!”
Người phụ nữ kia đúng thật là mẹ của Phó Vân, Tô Diêu. Tuy rằng hai đứa con đã trưởng thành, nhưng dấu vết của năm tháng vẫn không xuất hiện trên gương mặt của bà qua nhiều. Bà mặc váy dài mùa hè Chanel mới nhất toát lên vẻ cao quý mà thanh lịch. Tóc dài mềm mại xõa tung, mắt phượng hẹp dài sang ngời đẹp đến nỗi làm cho người ta không chớp mắt, bên dưới phượng mâu là chiếc mũi khéo léo, cánh môi hồng nhuận lộ ra vẻ mê người sáng bòng. Khiến cho người khác hít thở không thông chính là mi tâm bà có một đóa hoa đỏ tươi như máu nở rộ, là cả người bà giống như yêu như tiên. Người phụ nữ như vậy, sao có thể là người đơn giản?
Tô Diêu hình như cũng không phải là nhân vật truyền kỳ, trừ bỏ gương mặt xinh đẹp, bà hình như không có điểm đặc biệt gì, nhưng lại bắt tâm Phó thiếu làm tù binh, từ thân phận vị hôn thê Phó thiếu đến Phó thiếu phu nhân, từ một người không danh tiếng trở thành nữ thần dân gian. Chuyện xưa của bà đã sớm đi sâu vào long người. Bà sáng lập Yêu Chi Mộng, không bao lâu sau, Yêu Chi Mộng trở thành tổ chức từ thiện lớn nhất cả nước. Năm đó, tổ chứ hắc đạo Thần Phạt xuất quỷ nhập thần, nhưng ai có thể nghĩ đến, người sáng lập ra Thần Phạt, lại là một người phụ nữ không danh không tiếng.
Tất cả mọi người đều cho rằng bà không xứng với Phó thiếu, kết quả, kết hôn không lâu, có tin tức truyền ra bà là Tô Đại tiểu thư thất lạc từ nhỏ, hưởng thụ sủng ái và quyền thế Tô gia, nhất thời làm cho cả giới thượng lưu đều ngậm miệng. Đến bây giờ, mạc kệ là ai nhìn thấy bà, cũng phải cung kính gọi một tiếng Phó phu nhân.
Theo lý thuyết, người phụ nữ này hẳn là ôn nhu nhàn thục, tao nhã hào phón, nhưng giờ phút này, sử dụng mấy từ này với bà thật sự không thíc hợp, chỉ thấy bà hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng quát: “Mẹ nó, xú nha đầu con, còn nhỏ mà đã học theo người ta cờ bạc còn chưa nói, còn mỗi ngày đi đêm không về nhà. Cẩn thận chọc vào ta, ta trói con lại gả cho Nguyệt Nguyệt củ cải hoa tâm kia.”
“Mẹ, đừng mà!” Phó Tố Yên lập tức chạy lại ôm vai Tô Diêu: “Mẹ, con biết mẹ thương con nhất, con mới không thèm gả cho tên Mặc Nguyệt sắc lang kia đâu. Mẹ, nàng cạn lần đừng đẩy con gái bảo bối cụa mẹ vào hố lửa.”
“Lão nương quản con có phải là bảo bối của ta hay không, chọc vào ta, ta cho con biết mặt.”
“Mẹ, lần sau con không dám nữa.”
“Đùng nói lời vô nghĩa với ta, những lời của con đã nói không quá một ngàn rồi, vạy mà có thực hiện đâu.”
“Lần này nhất định thực hiện. Lần sau con sẽ cố gắng về sớm một chút.”
“Hừ, mẹ tin tưởng con lần này. Bằng không, cẩn thận nửa đời sau của con đi.”
“Dạ rõ.” Nói xong, Phó Tố Yên lấy hai tấm chi phiếu: “Mẹ, đây là tiền đêm qua con thắng được, chúng ta mỗi người một nửa, coi như là con hiếu kính mẹ.”
Tô Diêu thoải mái nhận lấy, cũng không ý thức được mình vừa mới răn dạy xong lại nhận tiền hối lộ là tội lớn cỡ nào, cất chi phiếu rồi không quên nói một câu: “Xú nha đầu con, thật không làm cho người ta bớt lo.”
Phó Vân mỉm cười nhìn một màn mẫu từ nữ hiếu này, nói: “Mẹ, nếu mẹ thật sự quyết định không cho Yên Yên ra ngoài đánh bạc, đối với mẹ thật sự là dễ như trở bàn tay. Trang viên này đều trải rộng cơ sở ngầm của mẹ, khi nào Yên Yên ra ngoài, khi nào nó về, mẹ không phải rõ ràng nhất sao?”
Tô Diêu xấu hổ nhìn Phó Vân, lúc này mới chú ý lễ phục trên người hắn, lập tức hí mắt: “Yêu, cái này là muốn đi gieo tai họa cho con gái nhà ai vậy?”
Phó Vân lắc đầu, quả nhiên là hai mẹ con, tư tưởng cũng giống nhau.
Tô Diêu nhìn Phó Vân, lập tực ngửi ra gian tình, chạm chạm tay Phó Tố Yên: “Anh con sao vây?”
“Con cũng mới nhìn thất bộ dạng phong tao của anh ấy, làm sao con biết? Con muốn họi mẹ, gần đây mẹ có cho cậu nhỏ theo dõi anh ấy không?”
“Sao dễ như vậy chứ? Cậu nhỏ con dạo này rất bận, không rãnh theo dõi nó.”
Hai mẹ con liếc nhìn nhau, cùng kêu lên: “Có gian tình!”
Tô Diêu biết có hỏi Phó Vân thì cũng không hỏi được gì, cho nên trực tiếp nhìn Thường Tiếu: “Con, qua đây!”
Thường Tiếu vẻ mặt đau khổ: “Phu nhân, cái gì con cũng không biết.”
“Cô còn chưa hỏi con mà con nói không biết, con biết cô hỏi con cái gì không?”
“Được rồi, vậy cô hỏi đi.”
“Gần đây công ty có đều bình thường phải không?”
“Dạ.”
“Các con gần đây rất bận phải không?”
“Dạ.”
“Hai ngày nữa phải tham dự hội nghị cấp cao phải không?”
“Dạ.”
“Vân thiếu nhà các con đang coi trọng một cô gái phải không?”
“Dạ, a, không phải không phải!”
“Được rồi, vấn đề của cô đã hỏi xong, phải hay không phải, cô rất rõ ràng. Hình như tối nay chỉ có Tần gia tổ chức dạ tiệc. Đã lâu không đi yến hội, cô cũng phải tham gia náo nhiệt mới được.”
Thường Tiếu không còn gì chống đỡ, chỉ có thể tội nghiệp nhìn Phó Vân, chỉ tiếc người ta không cho hắn một cái liếc mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.