Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 9: Lam gia đột kích




Đại sảnh biệt thự Tần gia, tính cả Tần Phi Nhiên, toàn bộ đều đông đủ. Lúc này, Tần Phi Nhiên dang hát một bài hát thiếu nhi mới học, khiến cho đám người Tần gia cười ha ha không ngừng.
Ngay lúc không khí hòa hợp, ngoài cửa đột nhiên có một người hầu lảo đảo đọt vào.
Tần Ngạo Thiên lập tức nhíu mày: “Sao lại như vậy, kích động cái gì?”
Người hầu đi quá máu, bị chân này đạp chân kia, lại bất chấp đau đớn, ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “Lão gia, Đại tiểu thư về rồi.”
Đám người Tần Ngạo Thiên lập tức đứng dậy, Tần Phi Nhiên chu miệng, hiển nhiên là mất hứng.
Trầm Linh quát một tiếng: “Nói mê sảng cái gì? Đại tiểu thư đang ở rừng rậm, sao có thể trở về?”
“Phu nhân, là thật, người cũng tới cửa rồi, sẽ vào đây ngay.”
“Mẹ gạt người. Rõ ràng mẹ nói Tần Vi Nhiên sẽ không trở lại nữa. Mẹ gạt người. con không bao giờ nói chuyện vói mẹ nữa.” Nói xong, Tần Phi Nhiên khóc rống chạy lên phòng.
Trầm Linh lúc này làm sao còn tâm tình lo lắng cho Tần Phi Nhiên lập tức hỏi người hầu: “Cô nói thật?”
“Thiên chân vạn xác, phu nhân.”
Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi liếc nhìn nhau, nhíu mày.
Thanh âm Tần Vi Nhiên đúng lúc vang lên: “Xem ra di rất hy vọng con không thể trở về nha!”
Ngay khi lời nói hạ xuống, thân ảnh nhỏ bé từ ngoài cửa đi vào.
Tần Vi Nhiên quần áo rách rưới, nhưng cũng không có bị thương, tinh thần thoạt nhìn không tệ.
“Vương Mãnh, Vương Lực đâu?” Tần Vi Nhiên nhìn phía sau cô, hỏi.
Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Cha, tố chất vệ sĩ ở Tần ta chúng ta nên được nâng cao rồi. Cha hỏi hai người kia, thiếu chút nữa đã lấy mạng con rồi.”
“Sao lại như vậy?” Tần Lăng Phi nhíu mày càng sâu, nói.
“Con phúc lớn mạng lớn, sau khi ra khỏi rừng mưa, liền nghĩ đã được an toàn. Không ngờ trên đường trở về, hai người kia đột nhiên muốn giết con. Nhưng không thực hiện được, bọn họ lái xe đi rồi.”
“Vương Mãnh, Vương Lực đều là quân nhân xuất ngũ, con là một cô bé trói gà không chặt, bọn họ muốn giết con, con có thể sống sót trở về sao?”
“Bởi vì con phúc lớn mạng lớn mà. Cha, chẳng lẽ cha không muốn con bình an trở về?”
“Sao có thể như vậy? Ta cũng lo lắng cho an nguy của con. Hơn nữa, cái gì mà cha? Phải gọi là ba ba.”
“Cha, hành vi của người thừa kế Tần gia, con không thể giống như trước kia làm nũng gọi ba ba, cha nói đúng không?”
Tần Lăng Phi bị Tần Vi Nhiên làm cho á khẩu, đành phải hừ một tiếng, ngồi xuống sô pha.
Trầm Linh lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn, giúp hắn thuận khí, nói với Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, ba ba con cũng là quan tâm tới con, sao con có thể ăn nói với ba như vậy?”
Tần Vi Nhiên không nói gì, ngược lại nhìn về phía Tần Ngạo Thiên.
Tần Ngạo Thiên sửng sốt một chút, lập tức nói: “Được rồi, đây chỉ là việc nhỏ, không cần nói nữa. Vi Nhiên, con nói cho ông nội biết, con thoát khỏi nguy hiểm thế nào?”
Tần Vi Nhiên đã sớm nghĩ ra đối sách, không chút hoang mang trả lời: “Lúc đó, bọn họ chở con ra quốc lộ, nửa đường dung xe nghỉ ngơi. Con cũng muốn xuống xe hóng gió một chút. Ngay lúc con muốn lên xe, lại không mở được. Con cảm thấy không ổn, nhanh chóng bỏ chạy. Hai người đó lái xe đuổi theo muốn đam chết con. Đúng lúc đó đó có một chiếc xe tải chạy ngang qua, năng cản xe của bọn họ. Con lên xe, chú lái xe chở con tới đây. Chú laiis xe còn ở ngoài kia, con nói muốn cho tiền chú đó để cảm ơn chú.”
Nếu Tần Vi Nhiên đã lên kế hoạch, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị tất cả, đã gọi cho Lam gia. Tài xế xe tải kia cũng là do họ sắp xếp. Bây giờ, người Lam gia chỉ sợ đang trên đường tới đây.
Vừa nói nói, một người hầu lại tiến vào, cung kính nói: “Lão gia, Lam lão gia tới.”
Theo bản năng, Tần Ngạo Thiên nhìn Tần Vi Nhiên.
Tần Vi Nhiên cười nói: “Ông nội, con biết ông rất tốt với con. Nhưng con không muốn ông nội hao tốn vì con. Ông ngoại tới giúp con trả thù lao.”
“Mau mời Lam lão gia vào, đứng rồi, còn có tài xế xe tải kia nữa.”
“Dạ, lão gia.” Người hầu trả lời rồi lui ra.
Rất nhanh, Lam lão gia tiến vào.
“Ha ha ha… Vi Nhiên, cháu ngoại bảo bối của ông. Thật sự là làm cho ông ngoại hãnh diện nha!”
Lam lão gia chưa thấy người đã nghe tiếng. Mọi người nhìn ra cửacuarchir thấy Lam lão gia mặc một than Đường trang mà lam, uy phong lẫm lẫm đi tới, phía sau còn có một người mặc trang phục công nhân, hẳn là tài xế xe tải kia.
Lam lão gia vừa tới, liền ôm lấy Tần Vi Nhiên, hôn lên hai má cô, lại ngửi ngửi, lập tức nhíu mày, sắc mặt không tốt nhìn Tần Ngạo Thiên: “Thông gia, Vi Nhiên vừa trở về, sao ông không cho nó đi tắm một cái rồi nói chuyện? Lần này, ông không thương lượng với tôi đã đưa Vi Nhiên đi huấ luyện là ông không đúng, lại còn cư xử như vậy, tôi thấy ông không xem cháu gái bảo bối của tôi vào mắt phải không?”
“Thông gia, sao lại nói như vậy? Tôi cũng rất sốt ruột muốn biết tiền căn hậu quả, cho nên mới không suy nghĩ việc này.”
“Hừ, còn nói tiền căn hậu quả cái gì? Chuyện này đã rất rõ ràng. Thủ hạ của ông âm mưu muốn giết cháu gái bảo bối của tôi, chuyện này đã rõ rõ rành rành, ông còn nghi ngờ Vi Nhiên có ích lợi gì? Trong nhà này không ai thích Vi Nhiên, tôi biết rất rõ.” Nói xong, ánh mắt ông sắc bén nhìn về phía Trầm Linh.
Lam lão gia tuy không phải quân nhân, nhưng ở trong thương trường lang bạt nhiều năm như vậy, hơi thở cường đại làm sao Trầm Linh có thể thừa nhận. Chỉ một ánh mắt, cũng đủ khiến cho thân mình Trầm Linh run rẩy, lui về phía sau Tần Lăng Phi.
Trầm Linh phản ứng như vậy làm cho Lam lão gia càng nhận định là cô ta chột dạ, đang muốn nói lại bị Tần Vi Nhiên đánh gãy.
“Ông ngoại, chuyện này có lẽ là do hai người kia tự chủ trương. Con thấy chắc bọn họ muốn bắt cóc con, sau đó đòi tiền chuộc. Bằng không, con cũng sẽ không bị bọn họ đâm chết dễ như vậy.”
“Bậy bậy bậy, cái gì mà chết hay không chết? Đó là do con phúc lớn mạng lớn. Vi Nhiên, tâm đề phòng không thể không có, nếu không thì, con theo ông về nhà đi. Một mình ông ngoại ở nhà cũng rất buồn chán.
Rất hiển nhiên, lần này, Lam lão gia sợ thật. Bình thường, ông chưa từng nghe qua Tần Vi Nhiên ở Tần gia chịu ủy khuất gì. Mỗi lần đến thăm Vi Nhiên, cô cũng vô cùng ngoan ngoãn. Nhưng mà chuyện lần này đã thật sự làm ông tức giận. Đứa bé còn nhỏ như vậy, huấn luyện cái gì? Ngay cả bàn bạc cũng không có, ai mà biết suy nghĩ trong lòng bọn họ muốn gì.
Hôm nay, ông nhận được cuộc điện thoại là, vốn muốn không nhận, nhưng cuối cùng cũng bị tiếng chuông làm phiền. Cũng may, ông đã nhận điện thoại, bằng không, ông không biết cháu gái bảo bối của ông bị đưa đi huấn luyện. Hai ngày trước, ông còn gọi điện thoại tới Tần gia, Tần gia nói thế nào? Cái gì mà Tần Vi Nhiên đang ở trường học không thể nhận điện thoại. Căn bản là không hề có chuyện này. Cho nên, ngoài mặt ông cũng không phản ứng gì, nhưng trong lòng vẫn nổi lên ý nghi ngờ.
Tần Vi Nhiên nhìn biểu tình của Lam lão gia, liền biết ông thật sự lo lắng cho sự an nguy của cô. Nhưng mà bây giờ còn chưa tới lúc rời khỏi Tần gia. Công đạo cô chưa lấy lại, sao cô có thể đi?
“Ông ngoại, ông hiểu lầm rồi. Ông nội chỉ muốn tốt cho con thôi. Là con chủ động yêu cầu. Đây là hành vi của người thừa kế chân chính của Tần gia, con có trách nhiệm này.”
Bọn người Tần Ngạo Thiên ngây ngẩn cả người. Tần Vi Nhiên sao có thể nói ra những lời như vậy?
Lam lão gia cũng ngẩn người, lập tức vui mừng nhìn cô, hốc mắt có chút đỏ hoe: “Vi Nhiên, con trưởng thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.