Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 49.1: Duyên phận (1)




Mạc Dao Dao ngồi trên ghế sofa liếc thân thể cường tráng của ông lão còn ông thì nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô. Cô nhẹ nhàng vung tay lên: “Vạn Niên Thanh, mang Coca ra đây cho em, khát.”
Vạn Niên Thanh hấp tấp lấy coca ra, Mạc Dao Dao vừa uống vừa nói với ông lão: "Thật là thật xin lỗi, vốn định pha cho ông tách trà nhưng cái chén đã bị ông ném vỡ nên tôi không còn cách nào khác. Nếu không ông dùng bát ăn cơm để đựng nước uống nhé? Chỉ là giờ có hơi nhiều thuốc tẩy, có thể khắc phục nên ông tuyệt đối đừng ném vỡ bát cơm nhé.”
Ông lão bị Mạc Dao Dao giận không nói lên lời, chỉa đầu ngón tay về phía cô: "Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô!"
Mạc Dao Dao nhìn thấy Vạn Niên Thanh đã xử lý tốt vết thương, gương mặt đẹp đẽ dán băng urgo, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. Cho dù biết rõ Vạn Niên Thanh không bị sẹo nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
"Vạn Niên Thanh, " Mạc Dao Dao khoát tay chặn lại, "Đi đến tủ sách của em lấy luật dân sự của chúng em (luật dân sự của con người) ra. Xem bồi thường thiệt hại tài sản như thế nào, bồi thường hủy hoại nhan sắc như thế nào, bồi thường tổn thất phí tinh thần như thế nào. Nhanh lên một chút, đừng để cha giả trừng em lòi mắt. Đến lúc đó mắt mù lại lừa bề trên thì chúng ta sẽ không tốt.”
Trong nhà Mạc Dao Dao nào có quyển luật dân sự này, thuê phòng tạm thời, ngay cả tủ sách cũng không có. Vạn Niên Thanh len lén vui vẻ, gật đầu chạy vào phòng ngủ Mạc Dao Dao đi lấy sách.
Ông lão trừng mắt: "Có đứa con nào nói cha mình chết hay sao?"
“Ông thế này là lạc hậu rồi. Đầu năm nay chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài kiện lên tòa án cũng không chỉ một cái hai cái. Hơn nữa tôi cũng không phải con trai của ông đúng không? Ngay cả con dâu cũng không phải, ai kêu tôi còn chưa có kết hôn đây." Mạc Dao Dao chậm rãi uống coca như nước trà..., len lén nhìn sắc mặt ông lão.
.
Vạn Niên Thanh chui vào trong phòng nhưng không ra được, anh đến đâu lấy bộ luật dân sự bây giờ. Với chút pháp lực của anh trước mặt trưởng lão cũng không đủ nhìn, biến ra gì đó sẽ lộ tẩy ngay tức khắc.
Mạc Dao Dao cũng không trông cậy anh có thể lấy ra, chỉ là hù dọa người một chút. Nhìn thấy sắc mặt ông lão không tốt lắm, biết những yêu quái bảo thủ này không giao thiệp với quan chức. ddlqd Cô bắt đầu chuyển biến tốt. Để chai coca xuống, cũng không nói đến chuyện bồi thường , để mặc đống mảnh vụn bày trong phòng. Không thể nào để ông lão này thu dọn nhà, cô liền khiến lão kinh sợ, để tránh ông ta trong chốc lát dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
"Vị này. . . . . . Cha giả, ông họ gì?" Mạc Dao Dao hỏi, "Đúng, ông nên họ Vạn, cha nghe theo con sao."
"Cha theo con cái gì! Ông đây họ Ngưu, trưởng lão Ngưu!" Trưởng lão Ngưu sắp bị Mạc Dao Dao bực bội đến phát ngu.
"À, trâu à. Lão trâu kia. . . . . . Hôm nay trưởng lão trâu có gì chỉ bảo? Nếu là chuyện kết hôn thì không bàn nữa, hai chúng tôi quyết định cùng mẹ tôi nói một tiếng làm chứng là được rồi, ông không cần đóng góp tiền."
"Đóng góp tiền cái gì! Hôm nay ông đây đến là để ngăn cản chuyện trái đạo đức xảy ra! Cô và Vạn Niên Thanh không thể lập gia đình!"
"Tôi không rõ là tôi muốn cùng kết hôn cùng ông hay là cùng Vạn Niên Thanh?"
"Dĩ nhiên là Vạn Niên Thanh."
“Vậy chuyện này liên quan gì đến ông.” Mạc Dao Dao khoát khoát tay, “Không nên bàn nữa."
Trưởng lão Ngưu vỗ bàn trà: "Con gái, tôi hiểu rõ bây giờ con người coi trọng hôn nhân tự do, yêu đương tự do. Có khối người kết hôn không cần cha mẹ đồng ý, chính mình trộm hộ khẩu để kết hôn. Nhưng chuyện của cô không thể làm như vậy. Không ai quản cô nói yêu thương, đây là chuyện của hai cô cậu. Nhưng kết hôn là chuyện của gia đình, sau này cha mẹ cô cũng là cha mẹ cậu ta, cha mẹ cậu ta cũng là người thân nhất của cô. Không có cha mẹ chúc phúc, cuộc sống của cô cậu sẽ không hạnh phúc. ddlqd Cho nên cơ bản là không thể nói quanh quẩn sự việc này! Hội trưởng lão đã đề cử tôi làm cha nuôi Vạn Niên Thanh nên tôi có quyền ngăn cản cô cậu! Huống chi hộ khẩu của Vạn Niên Thanh tôi vẫn còn, hai người muốn kết hôn phải được trưởng bối đồng ý!”
Mạc Dao Dao nhíu mắt lại, ông lão rất lợi hại. Cô đây phản ứng luôn chậm nửa nhịp. Việc này nếu không chuẩn bị tốt tâm lý thì đúng là bị lão dạy bảo đến choáng váng. Nhưng kể từ sau khi biết cha giả của Vạn Niên Thanh muốn đến, Mạc Dao Dao đã sớm suy nghĩ tất cả các khả năng. Mặc dù lời nói trưởng lão Ngưu rất có sức uy hiếp cũng rất bất ngờ nhưng vẫn không dọa được cô.
"Ông nói rất đúng, " Mạc Dao Dao mỉm cười, "Chính xác là không có ông đồng ý, hai chúng tôi sẽ không thể kết hôn, cho nên không kết hôn cũng được. Chính ông nói, không xen vào tình yêu của chúng tôi, vậy chúng tôi sẽ yêu cả đời thôi. Hiện tại kể cả chưa cưới thì sinh con cũng không quan trọng, hộ khẩu cũng không nghiêm khắc như trước kia. Không phải chỉ là một cái giấy chứng nhận thôi sao, đến lúc đó bày tiệc rượu mời khách ăn cơm, người ta cũng không biết chúng tôi không có giấy chứng nhận. Hiện tại khách sạn cũng không cần giấy chứng nhận kết hôn rồi. Người giàu có cũng công khai nuôi vợ bé, chúng tôi sống với nhau suốt đời cũng không sao, coi như đã kết hôn.”
"Cô...cô, cô! Không biết xấu hổ!" Trưởng lão Ngưu bị Mạc Dao Dao làm tức giận một phen, thiếu chút nữa thì đánh tới.
"Không biết xấu hổ? Ông già, tôi muốn kiện ông đánh người thân, tôi không biết xấu hổ ở chỗ nào? Muốn kết hôn, tìm một tấm chồng sống hết một đời lại bị một cha giả không thân thích ‘bổng đả uyên ương’(*). Vậy tôi phải tự uất ức chính mình cả đời hay sao? Nói nếp sống của tôi tồi tệ còn nói tôi có hành vi không đứng đắn mà không biết xấu hổ hay sao? Có biết chuyện này nếu ở cổ đại, thì danh dự của một người con gái sẽ bị ông phá hủy như thế không!”
(*): gậy đánh uyên ương – đại khái là chia rẽ tình cảm của hai người đó
"Tôi...tôi, tôi. . . . . ." Cũng may trưởng lão Ngưu không bị bệnh tăng huyết áp, bệnh tim mạch vành.... Nếu không thì thật sự đã bị Mạc Dao Dao làm cho tức chết rồi.
Nếu như Vạn Niên Thanh là một người bình thường, cha già của anh không đồng ý hai người kết hôn thì có thuyết phục Mạc Dao Dao như thế nào cũng không dám nói chuyện với bậc cha chú như vậy, quá bất hiếu. Nhưng trưởng lão Ngưu đây chính là người đến phá hoại, tại sao cô phải lễ độ?
Liếc thấy Vạn Niên Thanh nằm bên cửa phòng ngủ nhìn lén bọn họ, Mạc Dao Dao nhìn anh chằm chằm, ý là anh về nhanh lên, chuyện như vậy lại giao cho cô làm.
Không phải Vạn Niên Thanh không ra mặt mà giao chuyện này cho Mạc Dao Dao chọi cứng, mà là Mạc Dao Dao ra mặt chuyện này so Vạn Niên Thanh dễ dàng hơn nhiều. Hai người bọn họ đã có chủ trương, mẹ Mạc bên kia giao cho Vạn Niên Thanh, hội trưởng lão bên này giao cho Mạc Dao Dao. Chỉ là rõ ràng là Vạn Niên Thanh đã lợi lớn, bởi vì anh đã sớm bắt được mẹ Mạc.
Trưởng lão Ngưu thở hổn hển một lát, rốt cuộc không nhịn tức tối. Móc ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo lật mở lung tung một trận. Nhìn một lúc lâu rồi để xuống bàn, vẻ mặt nặng nề nhìn Mạc Dao Dao nói: “Con à, lão ngăn cản cũng vì muốn tốt cho con. Nếu Vạn Niên Thanh là người lão cũng không nói hai lời, nhưng nó là một tên yêu quái! Người và yêu mến nhau có thể có kết quả gì tốt!”
Thì ra lão già này còn mang phao đến đây, chỉ là nhìn trước mặt cô thì cũng quá lớn mật đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.