Nữ Xứng Công Tâm Kế

Chương 10: Chỉ muốn giam cầm em [10]




Edit: Kiri
Khi Kiều Diễm mở cửa bước vào nhà thì phát hiện đèn trong phòng khách sáng choang, người trong nhà nghe được tiếng động liền cười gọi hắn một tiếng.
“Kiều Diễm, anh về rồi.”
Bàn ăn trước mặt Diệp Tử được bày rất đơn giản, chỉ có ba món một canh, cô đứng đó nhanh nhẹn bày bát đũa, đồ ăn nóng hổi tỏa khói nghi ngút làm sườn mặt cô cũng trở nên mờ ảo, đầy vẻ ấm áp an tĩnh.
Kiều Diễm không tự giác mà ngẩn người, loại không khí này thật tốt, dịu dàng ấm áp, trong nháy mắt, nó hòa với giấc mộng hắn vẫn thường mơ, khiến hắn không dám lên tiếng phá vỡ.
“Đứng đó làm gì, mau lại ăn cơm đi.” Diệp Tử liếc hắn một tiếng, ngữ điệu tùy ý mà thản nhiên, lẫn vào tiếng chương trình mua sắm trên TV: “Em không rõ anh thích ăn gì nên chỉ dựa theo nguyên liệu trong tủ lạnh để nấu vài món. Em cảnh cáo anh trước, không được cười nhạo tài nấu nướng của em, bằng không sau này đừng hòng em… nấu cơm cho anh.”
Diệp Tử vừa kéo hắn ngồi xuống bàn ăn, vừa cằn nhằn liên miên: “Buổi trưa ở công ty anh không ăn cơm à? Chú Chu thường xuyên tức giận mắng anh đấy, nói rõ ràng dạ dày đã không tốt còn không chịu ăn cơm đúng bữa, toàn ăn qua loa. Nhưng thật ra em hiểu cảm giác của anh, thi thoảng em cũng không thích ăn cơm, như là trưa nay chỉ có một mình ở nhà, tuy rằng nói tự nấu cơm nhưng xem phim liền lười làm, nên em chỉ ăn ít hoa quả với bách quy.”
Kiều Diễm nắm đôi đũa trong tay, nhìn chằm chằm mâm cơm trước mặt, một lúc sau mới hồi hồn: “Hả? Em nói gì?”
Diệp Tử thấy hắn như vậy liền cười chế nhạo: “Sao thế, có phải thấy mình đã tìm được một người phụ nữ thập toàn thập mỹ không?” Cô xòe tay ra tính: “Có dung mạo chim sa cá lặn khuynh quốc khuynh thành, dáng người bốc lửa, tính tình dịu dàng như nước, kỹ năng sống còn mãn cấp……”
“Ha ha.” Cô còn chưa nói xong đã nghe Kiều Diễm bật ra một tiếng cười khẽ đầy trào phúng.
Hắn thờ ơ liếc cô một cái, dừng trên mặt cô hai giây rồi dời xuống, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực của cô, hừ nhẹ: “A.”
“Này này, đấy là ánh mắt gì hả, người ta là 36D kiêu ngạo đấy.” Diệp Tử nhất thời bị ánh mắt của hắn làm cho rất làm tức giận, cô dướn người muốn cướp đũa của hắn: “Anh đừng có ăn nữa, em giận rồi, không cho anh ăn.”
Kiều Diễm bị cô ồn ào ngả người ra sau, duỗi tay không cho cô cướp, khóe miệng không tự giác mà hiện ra ý cười thản nhiên, nhu hòa khuôn mặt sắc bén của hắn.
Diệp Tử cố mãi mà không cướp được, phẫn nộ ngồi xuống: “Không thích em cũng đừng có nhốt em ở nhà như bảo bối.”
Kiều Diễm cúi đầu ăn cơm, ngữ khí thản nhiên: “Không phải làm bảo bối, không phải em đã nói sao, là làm cún con không nghe lời.”
“Kiều Diễm.” Lần này Diệp Tử trực tiếp cầm hết đồ ăn trước mặt Kiều Diễm giơ lên cao, oán hận trừng mắt: “Chó nhà anh biết nấu cơm chắc.”
Kiều Diễm nhẹ giọng nở nụ cười, xoa xoa đầu Diệp Tử: “Anh đùa thôi.”
Vì thế Diệp Tử trực tiếp sững người, tất cả biểu cảm nhe răng múa vuốt biến mất hoàn toàn, cả người như vẫn còn chìm trong xúc cảm dịu dàng trên đầu.
Kiều Diễm cầm mấy đĩa thức ăn đặt xuống bàn, thấy cô vẫn đang thẫn thờ, ý cười bên miệng càng sâu: “Sao thế, ngốc rồi à?”
Diệp Tử trừng mắt, từ từ nhìn hắn: “Kiều Diễm, đầu phụ nữ không thể sờ tùy tiện được.”
Kiều Diễm mặt không đổi sắc tiếp tục xoa đầu cô.
Diệp Tử cầm đũa, nhìn Kiều Diễm: “Xoa đầu phụ nữ thể hiện anh muốn nằm trên cô ấy.”
Kiều Diễm ngẩng đầu liếc cô một cái, lại xoa đầu cô lần thứ ba, lần này còn cố ý dùng sức, xoa rối tóc cô.
“Xoa nữa liền thể hiện anh muốn lấy cô ấy.” Diệp Tử tiếp tục nói, miệng cười rất là kiêu ngạo.
Tay Kiều Diễm liền cứng ngắc ở giữa không trung, nghĩ nghĩ một lát rồi vẫn thu tay về.
“Hừ.” Diệp Tử cầm đũa chọc cơm trong bát: “Muốn nằm trên lại không muốn lấy, đồ đểu giả khốn nạn.”
“Khụ khụ.” Suýt thì Kiều Diễm bị sặc.
Vẻ mặt Diệp Tử vẫn có chút căm giận, cô ngồi đối diện thể hiện rõ vẻ vui sướng khi người gặp họa, cười hì hì mắng ‘Đáng đời’, tay lại vẫn đưa cho hắn cốc nước.
“Thôi, hôm nay tha cho anh, ăn cơm đi.”
Kiều Diễm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, cảm xúc phức tạp.
Kết… hôn ư?
Từ đó, mỗi tối Diệp Tử đều làm cơm sẵn đợi hắn về, trên bàn cơm cũng luôn quấn quít lấy hắn nói những chuyện linh tinh. Tuy rằng hầu hết đều là cô nói, Kiều Diễm nghe, nhưng cô vẫn làm không biết mệt, rõ ràng bình thường cũng không phải người thích cãi cọ ầm ĩ nhưng cứ ăn cơm là lại như không thể chịu được im lặng, luôn muốn trêu chọc giận dỗi này nọ.
Cuộc sống của Kiều Diễm rất có quy luật. Buổi sáng làm bữa sáng cho Diệp Tử xong rồi đi làm, tối về nhà nói chuyện lúc ăn cơm với cô một lúc sau đó sẽ về phòng cô, hai người bọn họ một xem tài liệu một đọc sách, im lặng tự làm chuyện của mình. Thi thoảng hứng trí sẽ chơi cờ với Diệp Tử hoặc cả hai ngồi ở sô pha phòng khách xem TV.
Tóm lại là tốt đẹp đến mức khiến người ta có chút sợ hãi.
Cứ cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mơ mình tự xây dựng từ thời thơ ấu đến giờ, an nhàn yên ấm, dù thế nào thì vẫn luôn có người đợi ở nhà.
Có người chờ bạn. Bạn không cần lo lắng một ngày nào đó cô ấy sẽ biến mất, chỉ cần về nhà thì nhất định có thể tìm thấy cô ấy, cô ấy luôn đứng cạnh bạn, mãi mãi đứng cạnh bạn.
“Kiều Diễm, sắp đến mùa hè rồi đấy.”
Hắn đã quen với việc Diệp Tử hay nói những chuyện lung tung, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
“Kiều Diễm, sắp đến mùa hè rồi đó.”
“Sao thế?” Hắn vẫn xem tài liệu như cũ.
Diệp Tử bĩu môi, đi đến trước mặt hắn, vươn tay đẩy cằm Kiều Diễm lên, ngữ điệu có chút lãnh khốc: “Nhìn em, nhìn em xem, em đẹp hay tài liệu của anh đẹp.”
Kiều Diễm nhìn Diệp Tử vài giây, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay cô ra: “Tài liệu.”
“A a a.” Diệp Tử phát cuồng, bổ nhào vào người hắn, vò đầu hắn: “Vậy anh biến về thư phòng của anh xem đi, sống chết ở lại đây làm gì?”
Kiều Diễm đỡ cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Diệp Tử đứng thẳng dậy, kéo kéo áo sơ mi trắng đang mặc trên người: “Em không thích cái này.”
“Cái này tiện.”
Đúng vậy, bởi vì cô còn đeo vòng xích nên loại áo có cúc này tiện hơn loại chui đầu nhiều, nhưng cũng không thể năm năm tháng tháng mặc sơ mi mãi được.
“Kiều Diễm.” Diệp Tử dùng ánh mắt gỗ mục không thể đẽo nhìn hắn: “Sắp đến mùa hè rồi, một mùa trăm hoa đua nở khoe sắc thắm, là một người phụ nữ, thật sự không thể tha thứ cho chuyện mặc áo sơ mi trắng đến hết mùa hè được.”
“Vậy em muốn gì?” Kiều Diễm lạnh nhạt liếc cô: “Em như thế rất đẹp.”
“Dù sao em cũng không thích, em muốn mua đồ mới.”
“Ừ, được. Mua gì?”
Diệp Tử thầm bơm dũng khí cho mình, tràn đầy khí thế: “Không cần anh mua, em muốn tự ra ngoài mua.”
Kiều Diễm ngẩng mạnh đầu lên nhìn cô, sắc mặt chợt lạnh như băng.
“Nhìn anh mua một đống áo sơ mi trắng này sao em có thể tin thẩm mỹ của anh được.” Diệp Tử bị hắn nhìn đến phát run nhưng vẫn cố gắng thể hiện đúng lý hợp tình: “Anh có hiểu phụ nữ không, đối với phụ nữ, quần áo chính là một lớp da của họ, anh không thể cướp đoạt quyền lợi chọn da của em được.”
Kiều Diễm nghe cô nói xong cũng không nói gì, chỉ âm trầm nhìn cô.
Diệp Tử nhịn không được mà nuốt nước miếng, đang muốn nói thêm thì Kiều Diễm đã đứng lên, thu dọn tài liệu hồ sơ của hắn rồi không liếc cô lấy một cái rời khỏi phòng.
“Này…..”
Đây là đồng ý hay không đây?
Chắc là không rồi.
Cô thở dài, chạm nhẹ vào xiềng xích trên cổ, một lát sau trên mặt lộ ra vài phần phiền chán.
Rốt cuộc nhiệm vụ này phải kéo dài đến bao giờ đây.
“Giám đốc, đêm nay đại diện công ty Mạch Khắc Tư đến thành phố C, ngài……”
“Sắp xếp đi, tôi tự đón tiếp.” Kiều Diễm vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng tắp, nhìn thẳng vào màn hình máy tính gõ bàn phím.
“Ngài không cần……. gọi điện báo cho bạn gái ngài chuẩn bị một chút sao?”
Mấy ngày nay, cứ hết giờ là giám đốc tan ca, một phút đồng hồ cũng không chậm trễ, lần trước còn hỏi phụ nữ thích quà tặng gì, rõ ràng là một người đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu.
Cho nên, giờ khắc này không biết là bị chạm dây thần kinh nào, hay do lâu rồi không bị mắng mà cô dám nói ra câu vừa có ý thân thiết vừa có ý trêu chọc này.
“Bạn gái?” Kiều Diễm nhướn mày nhìn cô, ánh mắt sắc như dao.
“Không.” Cô run người, vội vàng cười lấy lòng: “Tôi không có ý đó, ý tôi là……”
“Đặt một phòng ở Túy Thanh Phong, đi sắp xếp đi.”
“Vâng…. tôi biết rồi.”
Anh anh anh… muốn đặt ở Túy Thanh Phong thì phải nói sớm cho tôi biết chứ, anh có biết phòng chỗ họ khó đặt lắm không?
Đáng tiếc những lời này cô trăm triệu không dám nói trước mặt Kiều Diễm, chỉ có thể giả như trấn định rời khỏi phòng rồi tự nghĩ cách.
Kiều Diễm cúi đầu, trong đầu hiện ra hình ảnh Diệp Tử vừa chống cằm vừa cầm đũa, cười hì hì nói chuyện với hắn, cầm điện thoại lên theo bản năng nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại buông xuống.
Chắc cô ấy sẽ không chờ mình đâu, chắc sẽ ăn cơm trước rồi đi ngủ.
Trên bữa tiệc Kiều Diễm khó tránh phải uống vài ly, lúc về nhà còn thấy hơi choáng váng, chưa đến mức say, vẫn còn tỉnh táo nhưng hắn lại thấy có chút không thoải mái.
Nhất là khi nhìn thấy căn biệt thự tối đen, nội tâm càng thêm phiền muộn.
Rõ ràng đã biết là cô ấy sẽ không chờ mình đến bây giờ nhưng khi thật sự phải mở cửa đối diện với căn nhà tối đen, thì vẫn có một chút thất vọng không thể bỏ qua.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó liền sững người.
Dưới ánh trăng mê ly, một người phụ nữ đang ôm gối ngồi cạnh cửa, ánh trăng rọi vào sườn mặt cô, bao lấy cô bởi một vầng sáng bàng bạc, như là cảm nhận được gió thổi vào, cô cảm thấy hơi lạnh, hai tay siết chặt hơn, cánh mi khẽ run nhưng vẫn không lên tiếng.
Kiều Diễm cảm thấy giờ phút này có một tình cảm gì đó bộc phát lên từ chỗ sâu nhất trong tâm khảm.
Hắn ngồi xuống, giọng nói đầy nhu tình mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra: “Diệp Tử, Diệp Tử, tỉnh tỉnh.”
Rốt cục Diệp Tử cũng bị hắn lay tỉnh, cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt thì díp lại nhưng vẫn la hét: “Sao hôm nay lại về muộn như thế, đồ ăn cũng lạnh hết rồi.”
“Thật xin lỗi.” Kiều Diễm giải thích cực kỳ thành khẩn, sau đó hắn nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng áp tay vào má Diệp Tử: “Sao không về phòng ngủ? Lạnh thế này em muốn sinh bệnh nữa phải không?”
Diệp Tử vươn tay ôm lấy cổ hắn, sau đó vùi đầu vào ngực hắn, từ từ ngáp một cái, từ từ nhắm hai mắt lại: “Đợi mãi mà không thấy anh về, em đã hâm đồ ăn đến hai lần rồi.”
Ngữ khí làm nũng mang theo vài phần giận dỗi.
“Thật xin lỗi.” Kiều Diễm trực tiếp bế cô lên, vừa đi vừa chú ý đến đống xiềng xích dưới chân do quá dài.
“Sau này đừng chờ anh lâu như thế.” Tuy rằng Kiều Diễm nói thế nhưng trong lòng vẫn đang được hạnh phúc mơn trớn từng góc cạnh.
“Em không thèm chờ anh đâu! Vốn là đợi có một lúc, thấy anh chưa về nên tắt đèn ra cửa ngồi, định chờ đến lúc anh về dọa cho hết giận, lại ngủ quên mất.” Diệp Tử mơ hồ nói.
Kiều Diễm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Phải, là em ngủ quên.”
“Em thật sự là ngủ quên.” Diệp Tử cường điệu.
“Anh biết rồi.”
Kiều Diễm nhẹ nhàng cởi giày cho cô rồi đặt cô lên giường, Diệp Tử vừa nằm xuống giường đã lập tức ngủ say.
“Anh có thể tin em được không?” Kiều Diễm nhìn Diệp Tử nhu thuận ngủ ở đó, ánh mắt có ánh nước nhộn nhạo, khóe miệng cong lên một nụ cười thật nhẹ.
Anh có thể tin em được không? Tin em không phải giả vờ, tin tình cảm mà em chưa từng che giấu nổi, tin em….. sẽ không rời bỏ anh.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má Diệp Tử, trong giọng nói mang theo ý cười quỷ dị: “Diệp Tử, đừng làm anh thất vọng, ngàn vạn lần đừng làm anh thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.