Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 17.2: Lựa chọn (2)




Bà Thẩm nói: “Từ lúc cô và Thẩm Hầu chia tay, Thẩm Hầu vẫn rất khổ sở, nhưng thứ tôi muốn nói đến không phải là nó, mà là đứa con trong bụng của cô.”
Nhan Hiểu Thần theo bản năng đặt tay lên bụng, lập tức lùi lại, cất bước đi, “Không liên quan đến bà!”
Bà Thẩm cười cười, giọng nói nghe ra có vẻ như rất thong dong tự tin, “Thẩm Hầu là ba của đứa bé, làm sao không liên quan đến tôi?”
Nhan Hiểu Thần giậm mạnh chân dừng lại, vốn tưởng rằng sau hôn lễ, hết thảy sẽ chấm dứt, tất cả bí mật đều sẽ bị chôn vùi, nhưng không thể ngờ nó lại bị moi lên. Cô cảm thấy bên tai mình như có vài chiếc phi cơ bay qua, âm thanh rền vang từng đợt, làm cho đầu óc choáng váng, chân tay run rẩy, dường như đứng không vững.
Cô chậm rãi xoay người, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm bà Thẩm, giọng nói cũng thay đổi, “Làm sao bà biết? Thẩm Hầu có biết không?”
Bà Thẩm sắc mặt trắng bệch, giọng nói không kiềm chế được, run rẩy, “Tôi chỉ suy đoán thôi, cảm thấy cô không phải là loại người đã cùng Thẩm Hầu yêu nhau, mà còn có thể quan hệ với một người đàn ông khác, nếu cô là đứa con gái như vậy, đã sớm chấp nhận lợi lộc và đe dọa của tôi. Nhưng tôi cũng không dám khẳng định, lời nói vừa rồi chỉ là muốn thử cô một chút, không ngờ lại là sự thật…Thẩm Hầu nó không biết gì cả.”
“Bà…Bà thật là quá đáng!” Nhan Hiểu Thần vừa tức giận vừa buồn chán, vừa xúc động, lại vừa đau khổ.
Cho dù mẹ của Thẩm Hầu tin tưởng cô không phải là loại người như vậy, nhưng Thẩm Hầu lại vì một đoạn blog, hai tấm ảnh chụp liền tin tất cả. Nhưng không phải cô muốn hắn tin như vậy sao? Tại sao phải khổ sở vì hắn đã tin như vậy? Bà Thẩm vội vàng nắm được tay của Nhan Hiểu Thần, “Hiểu Thần, cô làm như vậy sẽ khiến bản thân đau khổ, cũng làm cho Thẩm Hầu đau khổ, tương lai còn khiến cho đứa con đau khổ! Cô nói cho tôi biết, chúng tôi phải làm gì để cô có thể tha thứ cho chúng tôi? Cái gì cũng được! Đừng tra tấn chính mình nữa, có được không?”
Trong ánh mắt của Nhan Hiểu Thần đã ngân ngấn lệ, nhưng cô trừng mắt nhìn bà Thẩm, khiến cho những giọt nước mắt nhỏ bé kia trở thành kim châm, đâm vào mắt bà Thẩm, khiến bà ta sợ hãi buông tay.
Nhan Hiểu Thần nói: “Bà nghe đây, đứa bé này không có bất kỳ quan hệ nào đối với gia đình bà! Cũng không có quan hệ gì với Thẩm Hầu! Tôi không muốn nhìn thấy mặt của bà nữa!”
Nhan Hiểu Thần quay người, đi về phía công ty. Bà Thẩm còn chưa từ bỏ ý định, vừa bước nhanh đi theo sau cô, vừa không ngừng nói: “Hiểu Thần, cô hãy nghe tôi nói, đứa bé là của Thẩm Hầu, không thể nào không có quan hệ với chúng tôi…”
Nhan Hiểu Thần bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng chất vấn: “Hầu Nguyệt Trân, bà còn nhớ ba của tôi chứ? Còn nhớ một lão nông dân trung thực, nghèo hèn, ngay cả tiếng phổ thông còn chưa nói rõ kia chứ? Bà có nhìn thấy ông ấy ngồi xổm trước cửa sở giáo dục ngây ngốc hồ đồ chờ đợi lãnh đạo hỏi ý kiến hay không? Bà có sai người đi đánh chửi ông ấy, xua đuổi ông ấy hay không? Bà có nhìn thấy ông ấy quỳ gối dập đầu, cầu xin người ta nghe ông ấy nói, có biết được ông ấy cảm thấy mình là một con ốc sên yếu đuối, bị người ta khinh ghét hay không? Bà nhìn thấy ông ấy ngồi chịu đựng cái nóng của mùa hè, ngay cả một chai nước cũng tiếc tiền không dám mua, chỉ biết nhe răng cười, có phải cảm thấy ông ấy là kẻ thấp cổ bé họng không bằng một con kiến, xứng đáng để bà bóp chết?”
Bà Thẩm trong lòng run rẩy, dừng bước. Theo lời nói của Nhan Hiểu Thần, bà ta giống như bị thứ gì đó giữ lại ở cổ họng, môi run rẩy, hơi thở dốc, không thể nói được lời nào, dáng vẻ thập phần đau đớn.
“Bà nhớ rõ, đúng không? Vậy bà hẳn là người hiểu rõ hơn ai hết——“ Nhan Hiểu Thần đưa tay đặt lên bụng, nói với bà Thẩm rành mạch từng chữ: “Đứa bé này mang họ Nhan, nó vĩnh viễn không có bất cứ quan hệ gì với bà!”
Bà Thẩm nước mắt tuôn rơi, bất lực nhìn Nhan Hiểu Thần đi vào công ty.
Lúc còn trẻ vẫn luôn tin tưởng nhân định thắng thiên; nhưng tuổi càng lớn, càng nhìn thấy nhiều, lại càng tin rằng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát, nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, nhưng tại sao lại phải báo ứng lên con cháu của bà?
Bà Thẩm hồn bay phách lạc thất thiểu trở về nhà.
Ông Thẩm nhìn thấy bộ dáng của bà như vậy, liền đoán ra được sự tình, nhưng bởi vì là chuyện quan trọng, nên ông vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, “Đứa nhỏ là con của Thẩm Hầu nhà chúng ta?”
Hai mắt của bà Thẩm vô hồn, nặng nề gật đầu, “Hiểu Thần nói đứa bé sẽ mang họ Nhan, không quan hệ gì với chúng ta.”
Ông Thẩm thở dài buồn bã, đỡ bà Thẩm ngồi xuống, đưa cho bà hai viên thuốc đông dược. Từ lúc gặp mặt Nhan Hiểu Thần, tinh thần của bà Thẩm sa sút hẳn, lại hay mất ngủ, nên đã tìm đến thầy thuốc đông y, dù thuốc viên hay thuốc sắc, đều đã uống qua, nhưng thuốc chỉ chữa được thực bệnh, không chữa được tâm bệnh, bà đã uống thuốc khoảng nửa năm, nhưng vẫn chưa thuyên giảm.
Bà Thẩm uống thuốc xong, thì thào hỏi: “Lão Thẩm, ông nói nên làm gì bây giờ? Hiểu Thần nói đứa nhỏ không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng làm sao không có quan hệ được chứ?” Cả đời này, cho dù gian nan vất vả đến đâu, bà đều biết nên làm gì. Tuy rằng bề ngoài, bà vẫn rất tôn trọng ba của Thẩm Hầu, bất kỳ việc gì cũng hỏi qua ý kiến của ông, nhưng quả thật cho dù là người trong công ty, hay khách hàng bên ngoài, ai cũng đều biết, người ra quyết định cuối cùng là bà. Vậy mà lần đầu tiên, bà lại không biết nên làm gì. Nếu làm theo yêu cầu của Nhan Hiểu Thần, cứ việc im lặng, xem như đứa bé kia không tồn tại, còn có thể khiến cuộc sống của Nhan Hiểu Thần và mẹ của cô được bình yên, nhưng đứa bé thì sao? Thẩm Hầu thì sao? Trình Trí Viễn có thể là người tốt, sẽ coi đứa bé như con ruột của mình, nhưng phía trước hai chữ “con ruột” là hai chữ “coi như”, một người cha “coi như” thì làm sao bằng một người cha “thân sinh” cho được. Nhưng nếu không quan tâm đến ý muốn của Nhan Hiểu Thần, chẳng lẽ đi giành lại đứa bé? Bọn họ đã gây cho Nhan Hiểu Thần và mẹ của cô biết bao đau khổ, cho dù bọn họ rất muốn đứa bé, nhưng sẽ không bao giờ gây tổn thương cho hai mẹ con cô thêm lần nào nữa.
Ông Thẩm ngồi trầm mặc trên sô pha một lúc, liền ra quyết định, “Đứa nhỏ có thể không liên quan đến chúng ta, nhưng không thể không có quan hệ với Thẩm Hầu!”
Bà Thẩm chưa hiểu lắm, hỏi: “Ông có ý gì?”
“Chúng ta nhất định phải đem mọi chuyện nói cho Thẩm Hầu biết, đứa bé là con của Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cứ để hai đứa nó tự giải quyết đi.”
Bà Thẩm nhất định không đồng ý, “Không được! Chưa nghĩ ra được cách giải quyết, thì không thể nói với Thẩm Hầu! Thẩm Hầu không làm sai gì cả, nó không đáng phải chịu đau khổ như vậy! Là tôi đã tạo nghiệt, cho dù đau khổ thế nào, tôi cũng phải gánh chịu…”
“Hiểu Thần thì sao? Nó đã làm sai cái gì, mà bây giờ phải chịu tất cả? Hiểu Thần cũng giống như Thẩm Hầu, bà chỉ nghĩ đến đau khổ cho con trai bà, Hiểu Thần còn chưa đủ đau khổ hay sao?”
Bà Thẩm bị hỏi đến á khẩu không thể trả lời được, nước mắt tuôn rơi.
Ông Thẩm vội nói: “Tôi không có ý đó, không phải là trách bà…Tôi chỉ muốn nói, Hiểu Thần cũng vô tội, không nên để nó một mình chịu đựng tất cả.”
“Tôi hiểu.”
“Tôi cũng đau lòng cho con mình, nhưng việc này nằm ngoài khả năng của chúng ta, chúng ta không giải quyết được! Chúng ta không thể lại dối gạt Thẩm Hầu, nhất định phải nói cho nó biết.”
Bà Thẩm vẫn còn nức nở, hỏi: “Thẩm Hầu có thể giải quyết được sao?”
Ông Thẩm vuốt mặt, cảm thấy nghẹn ứ ở ngực đến mức khó chịu, ông đứng lên lấy gói thuốc lá mà lão Lưu đã gửi tặng, “Chắc cũng không giải quyết được!”
“Vậy nói cho nó biết có ích gì? Ngoại trừ thêm một người đau khổ?”
Ông Thẩm mở ra một gói thuốc lá mới tinh, lấy một điếu châm lửa hút. Làm việc ở cục cảnh sát, nam nhân không nghiện thuốc lá có hơi hiếm, lúc đó ông đã là người nghiện thuốc lá nặng, nhưng sau khi đứa con đầu bị sinh non, vì muốn đứa nhỏ và vợ đều khỏe mạnh, nên ông đã bỏ thuốc lá, vài chục năm không hút lại nữa, vậy mà trong khoảng thời gian này, liền giống như bị nghiện lại. Ông Thẩm vừa hút thuốc vừa nói: “Bây giờ Thẩm Hầu còn chưa đau khổ hay sao? Ngày hôm qua lão Lưu mang đến cho tôi bốn cây thuốc, hiện giờ trong ngăn tủ chỉ còn lại hai cây, hai cây kia đều bị con trai bà đem đi hút hết, trong phòng nó còn có rượu, bà hẳn là cũng nhìn thấy.”
Bà Thẩm lau nước mắt, im lặng không nói tiếng nào. Từ lúc chia tay với Nhan Hiểu Thần, tâm trạng của Thẩm Hầu đã xuống dốc.
Hắn một bên làm việc điên cuồng, sốt ruột muốn thể hiện mình, một bên say rượu hút thuốc, tụ tập ăn chơi. Thẩm Hầu giống như thay đổi hoàn toàn thành một con người khác, chẳng thấy tương lai sáng sủa, chỉ thấy âm u lạnh lẽo đầy người. Bà Thẩm vốn chưa hiểu lắm, nhưng bây giờ bà đã hiểu hoàn toàn, cách thể hiện tình cảm của nam và nữ là khác nhau, nhưng yêu trong tin tưởng, vui vẻ, hy vọng thì đều giống nhau. Nhan Hiểu Thần đã dùng “việc mang thai” phản bội sự tin tưởng lớn nhất, chê cười sự vui vẻ ngọt ngào nhất, đập nát hy vọng chân thật nhất. Nhìn qua chỉ như là một đoạn tình cảm bị phản bội đã chấm dứt, nhưng kỳ thật chính là hủy diệt tất cả những đều tốt đẹp nhất trong lòng của Thẩm Hầu. Bà Thẩm đột nhiên có suy nghĩ, có lẽ, để cho Thẩm Hầu biết sự thật, không chắc là một chuyện xấu, mặc dù sẽ phải đối mặt với nỗi đau khổ tuyệt vọng khác, nhưng ít ra hắn sẽ hiểu rõ, tất cả sai lầm đều do ba mẹ hắn gây ta, không phải là lỗi của hắn, những thứ hắn từng tin tưởng, từng quý trọng, từng tốt đẹp ở trong lòng vẫn còn tồn tại.
Ông Thẩm nói: “Bà là mẹ, không muốn con trai mình chịu đau khổ là chuyện bình thường, nhưng Thẩm Hầu bây giờ đã làm cha của người ta rồi, có một số chuyện, nó phải tự mình đi đối mặt. Tôi là đàn ông, cũng đã làm cha, tôi khẳng định, Thẩm Hầu nhất định tình nguyện đối mặt với đau khổ, càng không đồng ý bị chúng ta xem như một kẻ ngốc suốt ngày được che chở nâng niu. Tiểu Nguyệt, hiện tại chúng ta làm vậy không phải là bảo vệ nó, mà là dối gạt nó! Nếu một ngày nó phát hiện ra, nó sẽ hận chúng ta! Người hận chúng ta đã nhiều lắm rồi, tôi không muốn con chúng ta cũng như vậy!”
Bà Thẩm cười khổ, “Chúng ta nói cho nó biết tất cả, nó sẽ không hận chúng ta hay sao?”
Ông Thẩm vô lực thở dài, cha mẹ nào cũng hy vọng con cái mình luôn giữ được hình tượng “ngay thẳng” của mình trong lòng bọn chúng, nhưng sẽ có một ngày bọn chúng phải tự tay đập vỡ đi hình tượng đó, “Thẩm Hầu chắc chắn sẽ oán trách chúng ta, càng thất vọng về chúng ta, nhưng trước sau gì nó cũng sẽ hiểu, chúng ta là cặp cha mẹ ích kỷ luôn muốn tốt cho con của mình, vả lại, trước nay chúng ta cũng không có phạm tội giết người!”
Nghe được mấy chữ “Tội phạm giết người”, bà Thẩm lập tức òa khóc nức nở, Mấy năm nay, lưng đeo một tính mạng, lương tâm ngày đêm dày vò, cứ dai dẳng ám ảnh bà.
Ánh mắt của ông Thẩm cũng đỏ lên, ông ôm bà Thẩm, vỗ lưng bà, nói: “Hiểu Thần đối với chúng ta chỉ có hận thù, nhưng đối với Thẩm Hầu thì lại khác, ít ra, con bé còn có thể đồng ý nghe nó nói.”
Bà Thẩm vừa khóc vừa gật đầu, “Gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, lập tức bảo nó về.”
Từ lúc nói chuyện với mẹ của Thẩm Hầu xong, tâm trạng của Nhan Hiểu Thần vẫn thấp thỏm bất an.
Theo lý trí mà phân tích, cho dù bà Thẩm biết đứa bé là con của Thẩm Hầu, cũng sẽ không có dũng khí nói cho Thẩm Hầu biết, bởi vì nếu bọn họ nói ra sự thật, sẽ dính dáng đến chuyện quá khứ, chắc chắn bọn họ sẽ không dám nói gì cả. Nhưng Nhan Hiểu Thần vẫn cứ bất an, vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nấp chờ sẵn ở một nơi bí mật, đang im lặng theo dõi cô.
Nếu Trình Trí Viễn có ở nhà, cô có thể bàn bạc với anh ta một chút, nhưng hiện tại anh ta đang ở Bắc Kinh, cô chỉ có thể một mình ngồi suy nghĩ lung tung.
Nơm nớp lo sợ qua một tuần, chẳng có chuyện gì xảy ra, ba mẹ của Thẩm Hầu cũng không xuất hiện, Nhan Hiểu Thần dần dần yên tâm. Nếu có chuyện gì xảy ra, thì hẳn đã sớm xảy ra, nếu một tuần không phát sinh chuyện gì, chứng tỏ mọi chuyện đều đã qua, ba mẹ của Thẩm Hầu nhất định đã đem bí mật giấu kín.
Cô không hề lo lắng khẩn trương, nhưng lại bắt đầu buồn phiền, cô không biết mình đang buồn phiền chuyện gì, cũng chẳng muốn biết. Hiện tại mà nói, cô hoàn toàn không để ý bên trong cuộc sống của cô có vỡ nát, có đau khổ hay không, cô chỉ muốn duy trì một cuộc sống khác an ổn, bình lặng ở bên ngoài những đều đó mà thôi.
Cuối tuần, bà Nhan lại kéo Nhan Hiểu Thần ra ngoài tản bộ tập thể dục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.