Núi Của Nàng, Biển Của Nàng

Chương 14: Tuyết đêm




trong đêm tuyết lạnh lẽo, quả quýt trong miệng thật lạnh, nhưng cũng thật ngọt ngào
Trước kỳ thi cuối kỳ, có tiệc tối mừng Tết Nguyên Đán. Trước đó, ban giám hiệu đưa thông báo không cho mở tiệc, do sắp thi rồi, sẽ ảnh hưởng học tập của học sinh, nhưng không ngoài ý muốn, thông báo này bị phản đối rất nhiều. Các lớp liên kết lại lên tiếng, cuối cùng quy định vẫn phải mở ra, học sinh khối mười và mười một có thể tự tổ chức tiệc lớp, chọn một tiết tự học buổi tối để làm.
Thầy Phương chủ nhiệm lớp dễ tính, cũng hào phóng như tên mình, hai tiết cuối cùng buổi chiều thả cho bọn học sinh tự an bài, tự do phân phối nhiệm vụ.
Ai phụ trách mua đồ ăn vặt, ai đi đầu trang trí phòng ốc bàn ghế, dựng lên sân khấu tạm, còn có lớp phó văn thể mỹ am hiểu ca hát, có tài năng, chuẩn bị tiết mục tại chỗ.
Dù chỉ kéo dài một tiết tự học buổi tối, chỉ có một lớp học làm không gian, bữa tiệc tất niên này vẫn làm người chờ mong.
Trì Đường cảm thấy, không khí bữa tiệc tối này chắc hẳn sẽ vô cùng tốt đẹp. Vì tuyết rơi, cả sân trường như một mảnh thế giới trắng thuần màu tuyết, không chỉ có lớp các nàng, cả khu dạy học đều náo nhiệt sôi trào.
Không biết là lớp nào, còn mang theo amply, mở bài hát "Lemon" của Kenshi Yonezu, lầu trên xóm dưới đều có thể nghe.
Trì Đường và Du Dư đang dọn bàn, khiêng đến cạnh cửa sổ. Hiếm lắm mới thấy Du Dư gạt sách vở bài thi sang một bên, không giành giật từng giây để học hành. Nàng còn chủ động hỏi Trì Đường: "Chút nữa cậu sẽ lên hát chứ?"
"Không hát." Trì Đường trả lời không chút nghĩ suy. Nàng là người không thích hoạt động tập thể, tiệc này nói nàng tham dự, ngồi một bên nhìn thì được, nói nàng lên diễn sẽ không vui, cảm thấy mất mặt lắm.
Du Dư có chút tiếc nuối, nàng từng nghe Trì Đường vô tình ngâm nga, cảm thấy rất êm tai, nếu nghiêm túc hát hết một bài, hẳn sẽ càng tốt hơn nữa.
"Cậu hát không?" Trì Đường hỏi lại.
Du Dư lắc đầu: "Mình không hát."
Nàng có chút xấu hổ, vì mọi người đều sẽ hát, nàng thì không. Nhiều bài hát người khác vừa nghe qua đã có thể nói được nguồn gốc xuất xứ, nàng lại mới nghe lần đầu. Những gì nàng chưa tiếp xúc qua, thật sự quá nhiều.
Bên ngoài sắc trời u ám đi, những người đi mua đồ ăn vặt đã trở lại, xách bao lớn bao nhỏ, bắt đầu phân ra từng phần trên mỗi bàn, có người hi hi ha ha đùa giỡn muốn lấy thêm một cái bánh kem, muốn thêm hai quả quýt, lớp phó thể dục Da Đen giữ rịt lấy túi chứa quýt như thần giữ của, tuyệt đối không cho ai thêm miếng nào, miệng la ồn ào: "Không được không được, ta tính hết rồi, lấy nữa là người sau không có!"
Hôm nay các nàng ầm ĩ một chút, các giáo viên cũng làm như không thấy, vì vậy di động tai nghe gì đều có thể quang minh chính đại đem ra, Trì Đường đang muốn nghe nhạc, lại thấy tuyết rơi chậm lại bên ngoài cửa sổ.
Bàn của các nàng dọn đến góc, điểm cuối chia phần của Da Đen là ở chỗ này. Trì Đường nghe tiếng sột sột soạt soạt, thấy Da Đen móc quýt ra từ trong túi, nhỏ giọng nói: "Mấy cậu là cuối cùng rồi, còn dư 2 quả, cho cậu thêm một trái."
Nói xong bèn xách túi không đi để chia những thứ khác, Trì Đường nhìn vào quả quýt dư ra trong tay mình, không phản ứng gì, Du Dư cũng theo bản năng liếc nhìn thêm một cái. Trì Đường đưa quả quýt sang cho nàng: "Cậu muốn thì cho cậu."
Du Dư lắc đầu: "Không cần đâu, mình có một trái, đủ rồi."
Chính là vào lúc náo nhiệt nhất, tiết mục còn chưa bắt đầu, mọi người đều đang đi lại ở phòng học, ở cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông này nhìn qua bốn mươi, năm mươi tuổi, mặt đen sậm vì dầm mưa dãi nắng, mặc một cái áo bông mỏng nhìn qua không quá sạch sẽ, giày vải ố xanh màu bùn đất, hắn phong trần mệt mỏi đứng đó, cùng lớp học rất không hợp nhau. Nhìn nhiều học sinh vui vẻ cười nói như vậy, trên mặt ông ta không hiểu ra sao, nhưng rất mau hắn đã nhìn thấy gì đó, biểu tình biến thành hung ác cùng phẫn nộ.
Trì Đường phát hiện ánh mắt hắn đặt bên người mình, mà Du Dư thì cắn chặt môi, mặt có chút tái nhợt, không còn cảm giác nhẹ nhàng cùng một chút vui sướng như khi nãy nữa.
"Con nha đầu chết tiệt!" Người đàn ông vừa mở miệng cũng không biết nói tiếng địa phương nào, bước thẳng vào góc này, giơ tay muốn nắm chặt lấy Du Dư, muốn lôi nàng ra ngoài.
Trì Đường cơ hồ là theo bản năng túm chặt lấy tay Du Dư một phen, bàn học bị kéo đi vang lên tiếng động thật lớn. Tình huống đột ngột xuất hiện này làm cả lớp học đang ồn ào cãi cọ an tĩnh lại trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn sang đây.
"Chuyện gì vậy?"
"Ai vậy?"
"Là ba Du Dư hả?"
Người đàn ông dùng sức túm lấy Du Dư, trong miệng không rõ chửi mắng cái gì, Trì Đường chỉ nghe hiểu được hắn bảo: "Mày ra đây cho tao, cút về nhà với tao, ai cho mày tới đây đi học!"
Du Dư đè lại bàn học, muốn giật tay khỏi hắn, "Con không về, con muốn ở đây học." Giọng nói của nàng vẫn còn bình tĩnh, nhưng đối mặt với người đàn ông này, giọng nói run rẩy cũng thật rõ ràng.
"Chát ——" hắn không chút khách khí tát nàng một cái.
"Về với tao!"
Trì Đường lúc này mới kịp phản ứng, cầm lấy vở trực tiếp tàn nhẫn đập lên cánh tay người đàn ông, lớn tiếng mắng: "Mẹ nó, ông buông ra!"
Một tiếng này của nàng phá vỡ lớp học yên tĩnh, Da Đen và mấy nam sinh cao lớn chạy nhanh lại đây, ngăn trước mặt Du Dư và Trì Đường, muốn tách họ khỏi người đàn ông kia, "Chú ơi chú đúng không? Từ từ rồi nói, làm gì vậy, sao lại đánh người chứ!"
Trong phòng học bàn tán xôn xao, có mấy nữ sinh chạy nhanh ra ngoài, chắc là đi gọi giáo viên.
Người đàn ông bị mấy bạn nam ngăn lại, không vui vẻ gì kêu lên: "Tao là cha nó, tao nói nó về nó phải về, dám trốn đến đây học, hơn nửa năm không chịu về, tao ngồi xe mấy ngày mới tìm tới đây, tao phải mang nó về!"
"Học sinh tụi mày rảnh rỗi lo cái gì, né ra né ra!"
Mấy người xô xô đẩy đẩy, có chút ngăn không được người đàn ông mạnh mẽ này, mắt thấy hắn sắp đẩy Da Đen ra chuẩn bị đánh Du Dư, Trì Đường bỗng giơ chân đạp đổ cái bàn, kéo Du Dư chạy ra bên ngoài.
"A!"
"Ai da, đâm người ——"
Bên ngoài trời đã tối rồi, trên hành lang đầy học sinh, có người nghe được tiếng động bèn lại đây xem náo nhiệt, có người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Trì Đường kéo lấy Du Dư, xuyên qua đám đông, chạy xuống thang lầu. Nàng chạy trốn rất mau, đụng lung tung cả, khiến rất nhiều người hét lên.
Du Dư vẫn không nói tiếng nào, mờ mịt tuỳ ý nàng lôi mình chạy về phía trước. Nàng nghe thấy những bạn học quen lẫn không quen đều kêu to cái gì đấy, nghe thấy ba ruột mình đang hét lên từ đằng sau, nhưng không có lời nào vào được trong tai.
Nàng như thể quay về mùa hè năm ấy, nàng thi đậu trường trung học số 1 Nam Lâm, về nhà nói muốn được đi học.
Nhưng ba nàng bảo, tuổi này nàng có thể gả chồng rồi, không cho nàng đi học nữa.
Nàng cầu xin ba mình, nói trường học đồng ý cho nàng miễn tiền học phí, miễn tiền nội trú, trong trường cấp 2 còn có người muốn cho nàng hai ngàn đồng, sẽ không đụng đến tiền trong nhà. Nhưng ba nàng vẫn là không đồng ý. Hắn đánh nàng, cướp lấy hai ngàn đồng kia, không cho nàng rời khỏi nhà.
Nàng nếu đi học, việc nhà không ai làm, em trai không ai lo, trong nhà không có tiền. Nàng gả đi còn có chút tiền sính lễ.
Thầy nàng từng bảo, nàng thật thông minh, nếu học tiếp nhất định sẽ có tiền đồ. Nàng cũng muốn ra ngoài nhìn thử, nên khi đó bèn mượn hai trăm đồng, lần đầu tiên xúc động rời khỏi nhà, đổi xe nơi nơi, ôm khẩn trương lo lắng hướng đến thành thị xa lạ này.
Nàng cho rằng tất cả khó khăn đều có thể vượt qua, chỉ cần không sợ chịu khổ, nàng có thể tiếp tục đi học, có thể...
"Mình lần đầu thấy cậu khóc đấy."
Trì Đường đã ngừng lại, nàng kéo Du Dư chạy tới mặt sau khu dạy học cũ, nơi này vô cùng hẻo lánh, có cái đình nhỏ bỏ hoang đã lâu.
Nàng dừng lại, mới phát hiện Du Dư không nói tiếng nào, trên mặt lại toàn là nước mắt.
Trì Đường trước nay chưa từng thấy Du Dư khóc, nàng luôn trầm mặc cố chấp nghiêm túc, không để bụng những ai xa lánh nàng, không quan tâm những tin đồn nhảm nhí, những lời nói chanh chua. Vĩnh viễn lo làm việc của mình, không học tập thì cũng học hành, thật giống như nếu ngừng nỗ lực sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu.
Trì Đường không biết nên nói gì, theo bản năng bực bội nhét tay vào túi.
Nàng sờ thấy một quả quýt tròn vo. Khi nãy mọi chuyện quá đột ngột, quả quýt chuẩn bị đưa cho Du Dư nàng thuận tay nhét vào trong túi. Nàng ngẫm nghĩ, lấy quả quýt ra, lột vỏ, chia làm hai nửa, một nửa cho Du Dư.
"Ăn quýt."
Nước mắt Du Dư vẫn còn chảy trong yên lặng, nàng nhận lấy quả quýt nhưng không nhúc nhích. Một lát sau nàng mới đột nhiên nhắm mắt lại, giơ tay lau mặt, lại đem quýt đưa vào trong miệng.
Trong đêm tuyết lạnh lẽo đến thế, quả quýt trong miệng thật lạnh, nhưng cũng thật ngọt ngào.
Lời tác giả:
Tui không nhảy cầu đâu, không cần ván cầu.
Lời editor:
Việt Nam mình cũng còn cảnh này đó các bạn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.