muốn uống nước ấm không?
Đổi chỗ ngồi lần một, Trì Đường ngồi trước một nam sinh tên Vương Tiêu Dương. Cậu ta là học sinh rắc rối điển hình, đến trễ về sớm trốn học đánh nhau, xếp hạng thứ tư từ dưới đếm lên, lúc nào cũng bị thầy cô nhắc nhở vấn đề đầu tóc nhưng cắt đi cắt lại vẫn không thấy thay đổi gì.
Lúc trước cậu ta ngồi cách Trì Đường một chỗ nên thường xuyên đổi chỗ với bạn khác, cố ý tìm nàng nói chuyện; hiện tại ngồi ngay sau nàng lại càng thường xuyên chọc nàng hơn. Hết cố ý dùng bút chọc lưng chọc vai, cậu ta lại còn đứng bên tai nàng lớn tiếng nói chuyện, lúc trêu cợt đùa giỡn với bạn bè thì cố tình va vào người nàng.
Xung quanh ai cũng nhìn ra, Vương Tiêu Dương hiển nhiên là có ý với nàng. Tự thân Trì Đường cũng biết thế, chỉ là nàng cảm thấy rất phiền phức. Mỗi một lần những người xung quanh ồ lên, nàng đều lạnh cả bụng muốn ói ra.
Nàng đi cửa hàng tiện lợi trong trường mua đồ lại gặp ngay Vương Tiêu Dương và đám bè bạn chơi bóng trong sân thể dục. Vương Tiêu Dương cười cười chạy lại nói với nàng, "Ê, Trì Đường, cậu đi mua đồ à? Tiện thì mua cho tôi bình nước với."
Trì Đường: "Muốn uống tự mình đi mua."
"Dương ca của chúng ta thiếu bình nước sao, thiếu là thiếu người mang nước cho kìa!" Một nam sinh chạy đến bên người Vương Tiêu Dương cười haha, làm những nam sinh khác cũng cười vang lên. Vương Tiêu Dương nghiêng mặt cười cười với nàng, tự nhận là đẹp trai, chụp lấy trái bóng trong tay: "Bạn ngồi trước, giúp đỡ nhé."
Mấy người nam sinh này nghe không hiểu nữ sinh cự tuyệt sao? Đa phần thời gian Trì Đường vốn đã bực bội, giờ phút này bực gấp bội. Nàng nhìn bọn họ, nhìn tới khi họ đều dừng cười mới nói: "Tôi nói không muốn chính là thực sự không muốn, cậu nghĩ tôi đùa à?"
Không có một chút gì buồn cười cả.
Lúc sau đám nam sinh kia đánh giá nàng thế nào Trì Đường cũng biết. Bọn họ cảm thấy nàng quá kiêu ngạo, quá khó trò chuyện, sôi nổi khuyến khích Vương Tiêu Dương tìm người khác để theo đuổi đi. Vương Tiêu Dương lạnh lùng đi một chút, rồi lại vẫn chọc nàng một chút.
Những nữ sinh khác trong ký túc xá cứ tối đến sẽ nói chuyện phiếm, Trì Đường không tham gia, thường mang tai nghe nghe nhạc. Tống Phương Thảo là trưởng phòng ở ký túc xá, có lẽ là băn khoăn trong lòng nên ngẫu nhiên đang nói chuyện cũng tiện thể gọi nàng một chút, muốn nàng cùng nói chuyện phiếm. Trì Đường thuận miệng cũng có đáp lại một hai câu, không lạnh không nhạt.
La Trịnh Lệ vẫn luôn cố tình không quan tâm nàng, chỉ nói chuyện với những người khác để họ cùng làm lơ nàng, thế mà hôm nay lại chủ động hỏi chuyện: "Vương Tiêu Dương chắc thích cậu à, tui nghe đám Lưu Bân gọi cậu là chị dâu ở sau lưng, hai nhà nói chuyện chưa?"
Trì Đường nằm ở giường tầng trên, nhắm mắt lại nói móc: "Thì ra nhà cậu ta mở Cục Dân Chính, kêu ai kết hôn thì phải kết hôn, đương sự không cần biết."
"Phụt." Tống Phương Thảo nhịn không được mà phụt cười.
La Trịnh Lệ bám theo ráo riết: "Vậy cậu không thích Vương Tiêu Dương à? Cậu ấy lớn lên rất đẹp trai, một lòng theo đuổi cậu chẳng lẽ cậu không rung động gì luôn? Không thể nào."
Đúng là Trì Đường không cảm thấy Vương Tiêu Dương đẹp trai chỗ nào, nhưng nàng cảm nhận thấy có vấn đề bèn mở mắt ra nhìn La Trịnh Lệ, "Nếu thích thì cậu tự mình theo đuổi đi, không cần tìm hiểu phía tôi làm gì."
La Trịnh Lệ biến sắc ngay, ném gối ôm trong tay cho hả giận: "Ai thích cậu ta, cậu nói bậy."
Trì Đường hừ một tiếng, lười không thèm phản ứng.
Tiết cuối cùng chiều thứ tư là tiết thể dục. Sáng ấy trời mưa vừa đúng đến chiều thì ngừng rơi. Học xong một tiết toán, mọi người sướng rơn chạy thẳng xuống lầu chờ học thể dục.
Giáo viên thể dục của các nàng rất dễ chịu, quản lý lại không nghiêm khắc, đi học thường chỉ bắt các nàng chạy hai vòng là cho giải tán hoạt động tự do.
Chuông vào tiết vang lên đã lâu rồi mới thấy mấy chục nhân tài chậm rì xếp thành từng hàng thưa thớt, giáo viên thể dục thổi thổi còi, "Chạy đi, nam sinh năm vòng nữ sinh hai vòng, chạy xong hoạt động tự do."
Dù nhiệm vụ không nặng nề, mọi người vẫn là rên theo bản năng, có người còn làm nũng: "Thầy ơi, trời mưa mặt sân ướt hết chạy không được đâu, hay là giảm bớt một vòng đi!"
Giáo viên thể dục lại thổi còi lần nữa: "Không thể giảm đâu, nói nữa là thêm một vòng đấy! Mau mau chạy đi, người trẻ tuổi lại còn ít vận động hơn người già là thầy à!"
Mấy nữ sinh kết thành nhóm, tụm năm tụm ba lại gần thầy thỏ thẻ gì đấy là được thầy thể dục gật đầu ngay, cả nhóm cười hì hì ngồi sang một bên. Đấy là "đặc quyền" cho những ai đến kỳ kinh nguyệt.
Có một số người đến kỳ đúng là sẽ đau nửa sống nửa chết, eo đau lưng đau, nhưng mấy nữ sinh kia nhìn qua không có gì khác thường cả, chỉ là không muốn chạy nên cố ý ra vẻ đau đớn mà thôi, giả trân đến mức người ta liếc mắt cũng biết là giả, nhưng không một ai vạch trần.
Người thực sự đau bụng kinh khủng như Trì Đường lại không tìm thầy thể dục, chỉ giữ mặt lạnh tanh bắt đầu chạy theo sau đội. Mỗi một bước chân là bụng nhỏ lại đau thêm một lần, nàng bước càng ngày càng chậm, rất nhanh đã tụt lại sau chót. Không ai nhận ra nàng đang đau đớn, chỉ cảm thấy thái độ nàng thật tệ hại tuỳ tiện mà thôi.
Một đám nam sinh như chim công xoè đuôi, cắm đầu vọt lẹ. Đám Vương Tiêu Dương chạy nhanh nhất, chỉ một chốc đã chạy vòng thứ hai, song song bên cạnh Trì Đường.
Trì Đường rũ đầu chạy chậm, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng vỗ tay thật lớn, là Vương Tiêu Dương cố ý vỗ bên tai nàng để hù doạ. Cậu ta vỗ xong bèn vọt lên trước, mỉm cười đắc chí.
Trì Đường ù cả tai. Tiếng vỗ kia làm nàng đau tận óc, nàng xoa lỗ tai chửi thề một tiếng.
Trì Đường thật sự không thích thời tiết ở Nam Lâm chút nào, vừa ẩm ướt lại nóng nực làm người bực bội kinh khủng, chỉ hận không thể lột hết da ra. Chỉ có như thế mới có thể dễ thở hơn một chút, bớt đi cảm giác trói buộc.
Áo khoác đồng phục đã cởi rồi mà sau lưng nàng vẫn thấm một tầng mồ hôi mỏng. Có người nhẹ nhàng lướt qua bên nàng, Trì Đường cảnh giác lùi ra sau một chút mới phát hiện ra không phải là Vương Tiêu Dương, là Du Dư.
Bạn cùng phòng giỏi nhất khối này vùi đầu chạy bộ, không thấy mệt chút nào. Nàng chạy rất nghiêm túc, không giống như những nữ sinh khác chạy cho có lệ hay như lũ nam sinh chạy nhảy đùa giỡn, nàng ta chỉ nghiêm túc chạy theo nhịp điệu của chính mình. Dù là làm gì, lúc nào nàng ấy cũng nghiêm túc như thế. Nhưng nghiêm túc, ở cái tuổi này, trong mắt những người xung quanh đúng là chuyện nực cười, đáng bị châm biếm mỉa mai.
Trì Đường để ý thấy Du Dư không cởi bớt áo khoác ra, cả lớp chỉ một mình nàng ta như thế. Nóng cũng không chịu cởi áo khoác, chắc là sợ bộ quần áo mòn vẹt kia bị người khác chỉ trỏ, Trì Đường nghĩ thầm.
Nàng không nghĩ về Du Dư nữa, chạy hai vòng xong bèn đi thẳng về phía cửa hàng tiện lợi để mua một bình nước đá.
Bên cạnh có hai nữ sinh đang mua kem ly, một người hỏi: "Cậu tới cái kia còn dám ăn đồ lạnh à?"
Người còn lại có chút đắc ý: "Đến cái đó tui chưa bao giờ đau, ăn đồ lạnh đồ cay gì cũng không đau."
Còn Trì Đường thì đau, lần nào cũng đau, nhưng nàng vẫn cứ muốn uống nước đá. Trời oi bức như vậy, chạy xong nàng bước từng bước một, sau lưng còn mướt mồ hôi, thế nhưng tay nàng rất lạnh, nắm chai nước đá như thể nắm một khối băng.
Bây giờ còn đau hơn trước đó nữa. Trì Đường không đi ăn cơm, nằm bẹp trong ký túc xá. Những lúc này ký túc xá luôn yên ắng, chỉ có một mình Du Dư. Nàng sẽ cầm hộp cơm ngồi trước bàn mà ăn. Nàng ta ăn rất mau, tắm rửa cũng vậy.
Trì Đường mê man trong tiếng sột sột soạt soạt, cho tới khi có người nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn nàng.
"Muốn uống nước ấm không?"
Trì Đường không nghĩ tới Du Dư sẽ chủ động bắt chuyện với mình, nhưng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt là cơn đau đớn đã đánh úp, nàng khó chịu nhíu mày, không muốn trả lời gì cả.
Du Dư chắc đã nhận ra bèn buông cái ly trong tay, "Mình để trên bàn."
Nói xong nàng ấy như những lúc bình thường, dọn đồ đạc rồi vội vàng đến phòng học học bài, không làm chuyện dư thừa nào nữa.
Trì Đường nhìn đến ly nước ấm đang còn bốc khói trên bàn, bỗng nhiên nghĩ, từ nhỏ đến lớn thế mà chưa có ai rót cho nàng một ly nước ấm trong lúc bị đau.
Lật mình, Trì Đường nhắm mắt lại.
Nhưng nàng không cần.
Có đau cũng chỉ đau hai ngày, sớm đã quen.
Kiểm tra tháng thứ hai, tóc quăn xuống dưới, Du Dư lại đứng nhất, cách hạng hai khoảng 30 điểm, còn nhiều hơn lần trước 10 điểm. Nhìn cái kiểu liều mạng học hành thế kia, Trì Đường thật là một chút cũng không thấy lạ. Các thầy cô dạy học lại khen lấy khen để vị học sinh xuất sắc kia một lần, lấy nàng làm gương.
Nhưng vấn đề thành tích, học sinh nào đã để ý thì rất để ý, đã không thèm để ý thì cũng rất là không thèm để ý.
Khúc sau phòng học, nói chung chả ai quan tâm, còn đang bận xếp bài thi thành máy bay phóng vô người khác.
Trì Đường hạng mười hai. Nàng cũng không để ý điểm số, nhìn thoáng qua thôi là nhét bên dưới sách vở khác ngay.
Trước giờ học buổi chiều, Vương Tiêu Dương ngồi đằng sau từ bàn học móc ra một lá thư tình, giấy viết thư màu hồng nhạt, còn có chút hương thơm.
"Oa, có người gửi thư tình cho Dương ca, ai viết đó, ta coi coi?"
"Tránh ra tránh ra." Vương Tiêu Dương đẩy hết những người ồn ào kia ra, mở thư ra đọc, chậc một tiếng xong vẫy vẫy lá thư, "Ta đây không dám nhận lá thư tình này, muốn trả lại cho người ta à."
Nói đoạn cậu ta bèn đứng lên, trước cái nhìn chăm chú của cả lớp, đứng trước mặt Du Dư đưa tờ giấy ra, "Ê, lớp phó học tập, thư bà viết trả lại cho bà này."
Du Dư ngừng đọc từ đơn tiếng Anh, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Vương Tiêu Dương ánh mắt đắc chí còn xen lẫn một chút khinh thường.
Cả đám học sinh ồ lên, ồn ào cười to vỗ bàn, có người còn khe khẽ bàn tán, ầm ĩ đến kỳ cục. Du Dư rốt cuộc mới mở miệng trả lời: "Không phải tôi viết."
Vương Tiêu Dương nhún nhún vai, một tay đút tay vào túi áo, "Viết tên của bà, chắc chắn không thể là tôi viết."
Những bạn nữ khác cười lên đầy cổ quái, khe khẽ nói: "Quá nhục luôn, không nghĩ Du Dư cũng thích Vương Tiêu Dương."
Trì Đường đeo tai nghe ngồi phía sau nghe nhạc tiếng Anh:
And you're standing on the edge, face up 'cause you're a
Natural
A beating heart of stone
Trong tiếng ca, trong tiếng cười tiếng nói thầm thì, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Du Dư, rút lá thư tình từ trong tay Vương Tiêu Dương ra nhìn một lần, quay đầu đi tới trước mặt La Trịnh Lê, ném lên mặt bàn.
"Thư của cậu, tự ôm về đi. Lần sau nhớ đừng có viết tên người khác."
Gò má La Trịnh Lệ đỏ bừng, thẹn quá thành giận, "Không phải tôi viết!"
Trì Đường: "Tôi biết là cậu viết. Trong ngăn kéo của cậu còn có giấy viết thư cùng loại. Không muốn nhận thì còn có thể đổi cách viết. Chữ của nàng đẹp hơn của cậu nhiều, hơn nữa nàng sẽ không mua loại giấy hoa hòe hoa sói này, tôi khuyên cậu lần sau hãm hại người khác nhớ mang theo não."
Trước nay Du Dư viết gì đều chỉ dùng giấy làm bài và giấy viết thư tơ hồng rẻ nhất. Giấy viết thư màu hồng nhạt còn thoang thoảng hương thơm, đúng là không phải kiểu của Du Dư.
La Trịnh Lệ nói không nên lời. Cô ta đứng bật dậy, khóc lóc chạy ra ngoài trong cái nhìn của cả lớp.
Trì Đường chỉ lo việc của bản thân, bèn trở về vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Lời tác giả:
Vốn dĩ hôm nay không chuẩn bị up chương mới, nhưng mọi người nhiệt tình quá, viết cũng viết rồi, vẫn là up lên một chút vậy...
Lời editor:
Thật sự mình phân vân về xưng hô quá, mình đọc thích để ta ngươi vì nghe nó trong veo kiểu gì ấy, nhưng cũng muốn để về thuần Việt:(
Huhu làm tới nửa chương 5 rồi tưởng save rồi mà không được, quay qua quay lại mất luôn chương 4 và nửa chương 5. Đau lòng. Thôi publish chương mới cho đỡ buồn thôi:))