Hiện giờ đại hội luận kiếm sắp tới, tất
cả khách điếm ở Ngũ Hoa Sơn đều chật kín phòng. Hôm nay Vệ Cẩn mới đến
nên không còn phòng trống. Đến đêm, A Chiêu hỏi: “Sư phụ cũng tới xem
đại hội luận kiếm sao?”
Vệ Cẩn muốn nói không phải, nhưng nhớ
tới lời của A Chiêu lúc xế chiều, Vệ Cẩn lại không nói nữa. Với tâm tình bây giờ của A Chiêu, lại thấy được hắn chán ghét đồ tôn thế nào, thật
sự không phải là lúc thích hợp để bày tỏ.
Ninh Tu nói: “Sư tổ đại lão từ xa tới,
không phải vì đại hội thì còn vì gì ạ?” Hắn cười híp mắt nhìn Vệ Cẩn,
“Phải không, thưa sư tổ?”
Lời này của đồ tôn quả nhiên có gai, hắn thật sự muốn lấy cái chén này ném cậu ta.
Vệ Cẩn mặc niệm trong lòng: yêu ai yêu cả đường đi yêu ai yêu cả đường đi yêu ai yêu cả đường đi…
Hắn mỉm cười, nói: “Cũng không hẳn là thế.”
Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu, “Vi sư nghe nói con đang ở Ngũ Hoa Sơn, vậy nên muốn thăm con một chút. Luôn không
biết hành tung của con khiến vi sư thực sự rất lo lắng.”
A Chiêu áy náy nói: “Là do A Chiêu không hiểu chuyện, khiến sư phụ phải phiền lòng. A Chiêu cũng định chờ đến
khi đại hội luận kiếm kết thúc thì sẽ dẫn Tu Nhi về thỉnh tội với sư
phụ, không ngờ lại gặp được sư phụ ở đây.”
Vệ Cẩn nói: “Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại nữa.” Thấy vẻ tự trách của A Chiêu, hắn cũng không đành lòng.
Ninh Tu nhìn Vệ Cẩn rồi lại nhìn A Chiêu. Hắn ngáp một cái, nói: “Sư phụ, đêm đã khuya rồi.”
A Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói: “Quả thật đêm đã khuya.”
Ninh Tu đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ.
Đi vài bước cậu vẫn thấy Vệ Cẩn không nhúc nhích ngồi ở đó. Cậu dừng
bước, hỏi: “Sư tổ không đi nghỉ sao?”
A Chiêu nói: “Sư phụ hôm nay vừa đến, chắc hẳn không còn phòng trống.”
Vệ Cẩn nói: “Vi sư cùng con ngủ một đêm.”
A Chiêu ngẩn ra, mặt Ninh Tu biến sắc.
“Vi sư ngủ đất, con ngủ giường.” Vệ Cẩn
bình tĩnh nói: “Chẳng nhẽ A Chiêu còn lạ với vi sư sao? Chẳng phải trước kia đã ngủ cùng vi sư chín năm rồi sao?”
A Chiêu vừa định nói gì, Ninh Tu đã bước tới cạnh A Chiêu, ôm lấy tay A Chiêu, “Sư tổ ngủ phòng của đồ tôn đi ạ, để sư tổ phải cùng sư phụ chen chúc ở một chỗ, đồ tôn bất hiếu rồi.”
Ninh Tu nói với A Chiêu: “Sư phụ, Tu Nhi ngủ cùng người, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ cùng.”
Mặt Vệ Cẩn biến sắc.
Ninh Tu bám lấy A Chiêu, “Sư phụ, được không ạ?”
Thấy vẻ sủng nịnh trong mắt A Chiêu,
lòng Vệ Cẩn lại run run, còn chưa để A Chiêu kịp mở miệng đã kéo Ninh Tu đi, “Đều là người lớn cả rồi mà còn bám lấy sư phụ như vậy. Nam nữ khác nhau, cứ để ta với Tu Nhi ngủ cùng một phòng.”
Dứt lời, Vệ Cẩn kéo thẳng Ninh Tu ra ngoài.
Phòng Ninh Tu ở ngay cạnh phòng A Chiêu.
A Chiêu vểnh tai lên nghe một lúc, ban
đầu còn thấy Tu Nhi nói vài câu, sau đó cũng không rõ sư phụ đã nói gì
khiến Tu Nhi yên lặng hẳn. A Chiêu mỉm cười, Tu Nhi dù hơi bướng bỉnh
nhưng tâm địa lương thiện, cũng biết chừng mực, ngủ cùng sư phụ một đêm, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
A Chiêu ngáp một cái, không nghĩ nữa mà nằm xuống giường ngủ.
Mà trong lúc đó, Vệ Cẩn và Ninh Tu đang nhìn chắm chằm nhau.
Vừa vào phòng, Ninh Tu đã chiếm lấy cái
giuờng, cậu nói: “Vốn con cũng nên nhường giường cho sư tổ, nhưng đồ tôn hôm nay vì người mà bị thương, nếu ngủ trên sàn, cũng không biết có bị
chạm vào vết thương không nữa.
Vệ Cẩn nói: “Không sao.”
Hắn cầm sách, ngồi xuống một chỗ trong phòng, “Vết thương còn đau thì ngủ đi, ta ngủ thế nào cũng được.”
Ninh Tu nghe vậy lại cảm thấy mình so với sư tổ thật trẻ con.
Cậu xoay người ngồi dậy, nhìn Vệ Cẩn.
Ninh Tu đột nhiên nói: “Hình như sư tổ
không hề thích đồ tôn, lẽ nào là do sáng nay đồ tôn đã mạo phạm sư tổ ở
quán hạt dẻ rang đường sao?”
Vệ Cẩn lật sách, nói: “Không phải, con
là đồ nhi của A Chiêu, A Chiêu đối xử với con thế nào, ta cũng sẽ đối xử với con như vậy. Ta đang có một bình kim sang dược, con bôi mấy ngày
thì miệng vết thương sẽ liền hẳn. Nếu con không bôi được thì sư tổ cũng
có thể giúp con.”
Cảnh A Chiêu bôi thuốc cho Ninh Tu ban nãy quả thật hơi chướng mắt.
Ninh Tu run người.
Dường như hắn nghĩ tới chuyện gì, mắt lại sáng ngời nhìn Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn ung dung, mắt hơi khép, sách trên tay lại lật qua trang khác. Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt nghiêng của Vệ
Cẩn. Ninh Tu cứ nhìn rồi lại nhìn, rồi bất chợt cậu quay sang một bên,
trùm chăn lên, môi mím chặt.
Ninh Tu lại nhớ về một lần cậu với sư phụ ở trên biển.
Mấy ngày đầu sư phụ không quen với cuộc
sống trên thuyền, nôn oẹ liên tục, thậm chí còn phát sốt. Khi cậu không
quản nhọc, chăm sóc sư phụ suốt một đêm thì thấy sư phụ dường như đang
gặp ác mộng, miệng nói mơ.
“Sư phụ… Sư phụ… Sư phụ…”
Ninh Tu cũng không đếm được cuối cùng sư phụ đã gọi bao lần “sư phụ”, cậu chỉ đoán được là nhất định sư phụ với
sư tổ đã cùng gặp nguy, nếu không tại sao sư phụ kiên cường như vậy lại
gọi sư tổ không ngừng vào lúc yếu ớt nhất?
Giờ đây thấy sư tổ, quả thật như lời sư phụ đã nói, sư tổ là một người vô cùng xuất sắc.
Mà so ra, mình không hề đáng thể sánh cùng.
Cảm giác tự ti đột nhiên trỗi dậy.
Cũng không biết đã bao lâu, Ninh Tu dần
thiếp đi. Vệ Cẩn lật sách, mắt nhìn vào Ninh Tu. Hắn nhìn chăm chú, đôi
mày khẽ nhướn lên. Một thiếu niên như vậy, hắn không hiểu rốt cuộc A
Chiêu coi trọng cậu ta ở điểm nào.
Dung mạo không tệ, nhưng chỉ một vết thương nhỏ đã kêu đau như vậy, sao có thể là một nam tử hán đại trượng phu?
Đã vậy còn không phải con gái mà lại bám A Chiêu như vậy, thật sự quá vô lí!
Lại nhớ tới câu vừa rồi của Ninh Tu – “dù sao cũng không phải chưa từng ngủ cùng”, lòng Vệ Cẩn mãi không tĩnh lại được.
Đã một năm, A Chiêu không có mình bên
cạnh đã trải qua những chuyện gì với cậu thiếu niên nhìn trái nhìn phải
cũng không thuận mắt này?
Giờ tuy đã tìm được A Chiêu, nhưng… lòng hắn vẫn trống rỗng, thậm chí còn hơi đau.
Vệ Cẩn khẽ thở dài, tiếp tục lật sách đọc.
Đêm khuya thanh vắng.
Tất cả các phòng trong khách điếm đều đã tắt đèn, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ ở chỗ Vệ Cẩn. Ngoài cửa, tiếng gõ mõ
của người báo canh vang lên, Vệ Cẩn lúc ấy mới nhận ra giờ đã là canh
ba.
Hắn ngáp một cái, chẳng buồn ngủ chút nào.
Ninh Tu đang nằm trên giường xoay người, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ, cứu con.” Dù tiếng nói không lớn nhưng tai Vệ
Cẩn rất thính, hắn nghe được hết cả câu. Vệ Cẩn lạnh lùng nhìn Ninh Tu.
Vừa không nhìn nữa thì đột nhiên giọng nói A Chiêu từ phòng bên cạnh vang lên.
“Ai?!”
Mặt Vệ Cẩn biến sắc, mặc kệ có chuyện gì mà cứ thế cầm kiếm xông thẳng vào, “A Chiêu!” Lời còn chưa dứt đã thấy
mùi máu tươi xộc đến, thi thể trên đất nằm đó, một kiếm trí mạng*.
*một kiếm trí mạng: chỉ bằng một kiếm đâm vào chỗ hiểm, giết chết một mạng người
Máu trên Trầm Thuỷ kiếm nhỏ từng giọt xuống.
A Chiêu đang nhìn ra cửa sổ thì quay lại nhìn Vệ Cẩn.
“Sư phụ sao lại qua đây ạ?”
Vệ Cẩn đi vòng qua thi thể, lo lắng hỏi: “A Chiêu, có bị thương ở đâu không?”
A Chiêu mỉm cười nói: “Sư phụ đừng lo,
chỉ là mấy tên thích khách thôi, A Chiêu còn không thèm để chúng vào
mắt.” Nàng cầm khăn lau vết máu trên Trầm Thuỷ kiếm, gió đêm thổi tới
khiến tóc mai A Chiêu khẽ bay.
Nàng vén tóc lại, cười nói với Vệ Cẩn: “Không sao ạ, sư phụ cứ về nghỉ đi ạ.”
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, chỉ
trong nháy mắt, Ninh Tu đã xuất hiện trong phòng. Cậu nhìn thi thể trên
đất, mặt biến sắc. Ninh Tu vội hỏi: “Sư phụ có bị thương không?”
A Chiêu nói: “Không sao, chỉ là mấy tên thích khách bình thường thôi.”
Vệ Cẩn hỏi: “Một năm nay con có đắc tội với ai sao?”
A Chiêu nói: “Hành tẩu giang hồ, chuyện
có đắc tội với ai không cũng khó nói. Sư phụ, chuyện này A Chiêu sẽ tự
giải quyết, người cứ về nghỉ đi. Tu Nhi cũng về đi, nếu nghe thấy tiếng
gì cũng không cần qua đây, vi sư tự ứng phó được.”
Vệ Cẩn nói: “Không được, dù kiếm thuật cao cũng có thể có chuyện khác không lường tới xảy ra.”
Hắn vừa định xem xét thi thể trên mặt
đất thì đột nhiên Ninh Tu nói: “Sư tổ, mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để đồ
tôn làm là được.” Cậu che trước người Vệ Cẩn, cúi đầu nghiêm túc kiểm
tra thi thể.
Ninh Tu sờ sờ, nói: “Sư phụ, trên người thích khách không có gì cả.”
Thấy Vệ Cẩn nhìn mình chằm chằm, Ninh Tu lại nói: “Nếu sư tổ không tin thì lại kiểm tra xem.”
“Tu Nhi!”
Thấy sư phụ đang tức giận, Ninh Tu vội
nói: “Dạ, đồ nhi về đây ạ.” Ninh Tu nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ
còn A Chiêu và Vệ Cẩn. A Chiêu nói: “Sư phụ, A Chiêu cũng không còn là A Chiêu của năm đó, việc này A Chiêu có thể tự xử lí được.”
Thấy A Chiêu cố chấp như vậy, Vệ Cẩn cũng chỉ còn cách rời đi.
Ninh Tu ngồi trên giường nhe răng cười
với Vệ Cẩn, “Sư phụ có chuyện thì vẫn toàn tự mình gánh lấy, nếu có ai
muốn xen vào thì sẽ giận. Con đoán nhất định sư phụ đã phát hiện ra
chuyện gì. Sư tổ, người có tin lát nữa sư phụ sẽ rời khỏi khách điếm
không?”
Đây là lần đầu tiên Vệ Cẩn cảm thấy đồ
tôn này cũng không đến nỗi chướng mắt. Hắn cũng phát hiện ra A Chiêu ban nãy quả thật hơi kì lạ, cũng đoán ra A Chiêu muốn bọn hắn về nhanh là
để tìm manh mối.
Không ngờ Ninh Tu cũng phát hiện ra điều đó.
Ninh Tu thấy vẻ mặt Vệ Cẩn thì biết là
hắn tin, cậu cười hì hì hỏi: “Sư tổ, nếu không lát nữa chúng ta cùng lén theo sư phụ đi?” Sư phụ giận cậu, nhưng sẽ không giận sư tổ.
Vệ Cẩn “ừ” một tiếng.