Editor: YYone
Cha nguyên chủ ghê gớm thật đấy.
Thích Triều nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nói với Thích Phong vài câu rồi cúp máy. Hắn cúi xuống kêu hai đứa nhỏ lên tầng chơi.
"Ba ba có chuyện phải làm, lát nữa hai đứa lại xuống đây chơi nhé?"
Lan Lạc và Li Bạch nhìn nhau, ánh mắt Li Bạch ngây ngô, cậu bé chỉ vào cửa, ngẩng đầu nhìn Thích Triều. "Có người xấu đúng không ạ? Ba ba, Li Bạch có thể bảo vệ ba ba!"
Lan Lạc đứng bên cạnh cũng nghiêng đầu thắc mắc. "Không thể cùng ngồi dưới đây được ạ?"
Thích Triều thấy hai nhóc con nhà mình quan tâm như vậy liền mỉm cười, xoa đầu hai đứa. "Không có chuyện gì đâu. Bên ngoài là cha của ba đó, ba sẽ không sao mà, hai đứa lên trước đi."
Lần đầu gặp mặt Thích Triều đã biết cha nguyên chủ không phải người xấu. Hôm nay ông tới, hắn cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng hắn vẫn không rõ thái độ của ông với hai đứa nhỏ nên tranh thủ để hai đứa về phòng trước đã.
Li Bạch và Lan Lạc nghe lời gật đầu, cùng nhau lên tầng.
Thích Triều nhìn bóng dáng hai đứa biến mất ở chỗ ngoặt tầng hai mới thở phào nhẹ nhõm, quay người mở cửa cho cha Thích.
Không ngờ cửa biệt thự của nguyên chủ chất lượng tốt vậy, bị cạy ra một lúc mà cha Thích vẫn không vào được.
Ở bên ngoài, vẻ mặt Thích Trầm Minh âm trầm, đường nét gương mặt nghiêm nghị. Vì luôn ngồi ở vị trí cao nên ánh mắt ông cực kỳ sắc bén. Bây giờ đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm cấp dưới, dọa đối phương sợ mất mật.
"Sếp, sắp xong rồi ạ."
Cấp dưới mồ hôi đầy đầu.
Thích Trầm Minh không nói gì, người quản gia trẻ tuổi đứng một bên xoa dịu bầu không khí. Khóa chưa kịp cạy ra thì cửa biệt thự đã mở.
"Cha, cha tới rồi à?" Vừa nói, Thích Triều vừa đảo mắt nhìn dụng cụ trên tay người bên cạnh. "Cha báo con mở cửa là được rồi, tìm người cạy khóa làm gì ạ."
"Em trai con nói với con rồi?" Cha Thích không trả lời Thích Triều mà nói tiếp. "Hẳn vậy rồi. Nếu không con sẽ không bình tĩnh thế này."
Vẻ mặt Thích Triều không đổi, hắn mỉm cười. "Quan hệ anh em bọn con tốt thế thì phải giúp đỡ nhau chứ."
Người cha nào cũng mong con cái mình thân thiết với nhau. Quả nhiên nghe xong, dù cha Thích vẫn nghiêm mặt nhưng đã thả lỏng hơn một chút.
Ông đi vào phòng khách, quét mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có mấy thứ kia mới ngồi xuống sofa, nâng mắt nhìn Thích Triều. "Búp bê con làm đâu?"
"Nghỉ ngơi trên tầng rồi ạ."
Thích Triều chẳng bất ngờ khi cha Thích biết mình đã tạo ra búp bê, dù sao hắn cũng đăng trên mạng rồi. Kể cả Thích Triều không thừa nhận mình là con trai tỷ phú thì cha Thích để ý kỹ một chút cũng có thể nhìn ra.
Chẳng qua hắn vẫn hơi bất ngờ. Hắn từ chức từ ba, bốn tháng trước, cứ tưởng cha sẽ tới tìm hắn nhưng mãi không có động tĩnh, làm hắn còn tưởng mình cả nghĩ quá.
Giờ nhìn lại mới thấy có lẽ cha vẫn luôn kìm nén cơn giận, nếu không hôm nay đã chẳng kích động đến mức cạy cửa nhà hắn.
Cha Thích trầm mặc gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thích Triều. "Bao giờ con về công ty? Nửa năm hẳn là đủ thời gian để con nghỉ ngơi rồi."
Thích Triều rót nước cho cha Thích xong liền ngồi tựa vào sofa, đôi mắt nâu thẫm nghiêm túc nhìn ông. "Con đã từ chức rồi, sẽ không về nữa đâu." Hắn cười. "Mà con cũng đang có công việc."
"Việc của con là làm búp bê?" Cha Thích liếc hắn, giọng điệu không vui, hiển nhiên không hài lòng với việc đứa con cả tài giỏi của mình tự nhiên đi làm thợ chế tác. Nếp nhăn trên mặt ông ngày càng sâu. "Bao giờ con mới chịu về?"
"Cha, thật ra con không hề thích làm việc ở công ty." Thích Triều dối lòng, dù sao ước mơ của nguyên chủ cũng là kế thừa sản nghiệp gia đình.
"Từ nhỏ đến lớn con cố gắng học tập chỉ vì muốn được cha công nhận."
Câu này không sai, nhưng nguyên nhân nguyên chủ muốn được cha Thích công nhận không phải là do thiếu thốn tình thương mà chỉ vì sản nghiệp. Nhưng để cha đồng ý thì vẫn phải đi bài tình cảm.
"Chế tạo búp bê là sở thích hàng đầu của con." Thích Triều nói, giọng điệu buồn bã. "Năm nay con hai mươi tám. Cha cứ coi như là kỳ phản nghịch đến muộn đi, con muốn dành thời gian cho những thứ mình thích."
Cha Thích quan sát Thích Triều, tựa như đang đoán xem lời hắn nói có tin được không. Mấy giây sau, ông dời mắt. "Kỳ phản nghịch của con phải kéo dài bao lâu?"
Thích Triều đoán cha Thích dù rất ít nói nhưng vẫn luôn quan tâm đến các con, nếu không ông đã không phát cáu vì chuyện của hai thằng nhóc thối kia. Thích Triều thả lỏng, suy nghĩ rồi đáp. "Chắc phải hai đến ba năm ạ."
Thích Phong và Thích Diệp vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi, hai ba năm nữa đã mười chín, có thể thực tập ở công ty rồi. Đến lúc đó hắn viện cớ từ chối sẽ đơn giản hơn.
Cha Thích trầm ngâm không đáp, cân nhắc ý tưởng của Thích Triều. Sao ông lại không biết Thích Triều đang muốn kéo dài thời gian, song mấy câu ban nãy của hắn khiến ông do dự.
Ông nhớ lại sở thích trước kia của hắn rồi chợt giật mình nhận ra mình không hiểu rõ đứa con trai này. Trong ấn tượng của ông, đứa trẻ này luôn rất nghe lời, không cần ông phải lo lắng.
"Hai năm."
Cha Thích nhìn gương mặt nghiêm túc của con trai, môi mấp máy, cuối cùng chọn thoả hiệp.
Ông nghĩ rằng hai năm trôi qua rất nhanh thôi.
"Vâng."
Hai năm, nếu hai thằng nhóc kia cố gắng thì đã có thể đi thực tập. Thích Triều nhìn cha Thích kiệm lời trên sofa, suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống cạnh ông, ôm bả vai ông vỗ vỗ. "Cha, cảm ơn cha đã thông cảm cho con."
Bả vai Thích Trầm Minh cứng đờ, ông chưa từng thân thiết như vậy với con cả. Bởi vì tính cách mà ông và ba đứa con trai không bao giờ gần gũi như này. Ông nắm chặt tay, che giấu sự kích động trong lòng.
"Không có gì." Cha Thích dừng một lúc rồi nói tiếp. "Con định mang búp bê đi tham gia giải đấu của Hiệp hội à?"
Cha Thích nắm bắt thông tin nhanh thật đấy.
"Giải đấu này có các bề trên đế quốc nhúng tay vào, vài người của hoàng gia cũng sẽ tham dự."
Rõ là vậy rồi, một sự kiện như này, những ông lớn của Lam Tinh chắc chắn sẽ không bỏ qua. Thích Triều nghĩ vậy, nở nụ cười cảm ơn ông.
Thích Trầm Minh nhìn biểu cảm của con trai là biết hắn không hiểu ý mình. Ông nhướn mày, giả bộ thuận miệng nói thêm. "Nhà họ Thích cũng được mời, đến lúc đó cha sẽ đi."
Giờ Thích Triều đã hiểu, hắn lập tức biết điều đáp. "Vậy tốt quá. Nếu con bị người ta bắt nạt thì phải nhờ cha làm chỗ dựa rồi."
Thích Trầm Minh hài lòng gật đầu.
Cha Thích rất dễ đoán, Thích Triều định trêu ông mấy câu thì quang não đột nhiên rung lên.
Không cần xem Thích Triều cũng đoán được là Thích Phong và Thích Diệp. Hắn nhìn thoáng qua màn hình, quả nhiên không sai.
Hai thằng nhóc này đã tới nơi nhưng vì khu này quá lớn nên hai người đi mãi không tìm được đúng nhà. Thích Triều báo với cha Thích một tiếng rồi quay người rời khỏi biệt thự.
Cha Thích nhìn bóng lưng hắn, ông dời mắt, chậm rãi nhấp ngụm nước, còn chưa kịp nuốt xuống đã loáng thoáng nghe thấy tiếng hai đứa trẻ trên tầng.
"Sao ba ba đi mất rồi?"
"Tớ muốn đi cùng ba ba."
Lan Lạc cúi đầu nhìn Li Bạch đang ngồi xổm ở góc tường, cảm thấy người bạn này thật ngu ngốc, nhanh chóng ngăn cản ý định của Li Bạch. "Không được, ra ngoài sẽ bị phát hiện là mình đang nghe lén."
Li Bạch ngẫm nghĩ một chút rồi nói. "Tớ có thể cho ông mượn mặt nạ chơi mấy phút, để ông không mách ba ba. Xong rồi chúng ta lén đi theo ba nha? Tớ rất lợi hại, sẽ không bị phát hiện đâu."
Mới mấy ngày tuổi Li Bạch đã biết cách hối lộ người khác.
Lan Lạc cảm thấy biện pháp này rất đần độn, hối lộ loài người thì thà nhảy từ cửa sổ phòng xuống rồi bám đuôi Thích Triều còn hơn.
Sau khi Lan Lạc trao đổi với cậu bé, Li Bạch lập tức đồng ý cả hai tay. Li Bạch thật ra cũng không muốn cho mượn mặt nạ của mình.
Chưa kịp để Lan Lạc áp dụng biện pháp này, người đang ngồi dưới tầng không biết đã xuất hiện ở lầu hai từ lúc nào.
Lan Lạc lập tức túm lấy Li Bạch đang định nhảy cửa sổ, nở nụ cười xán lạn với ông.
Li Bạch bị túm cổ áo, mờ mịt ngồi dưới đất, mặt nạ trượt xuống nửa mặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn Lan Lạc rồi lại nhìn qua người đàn ông có nếp nhăn trước cửa.
Chẳng lẽ ông ấy muốn mượn mặt nạ của Li Bạch hả?
Thích Triều đi quanh công viên một lúc mới tìm thấy hai anh em lạc đường, giải thích chuyện vừa xảy ra cho bọn họ.
"Thế nên bây giờ không sao rồi ạ?"
Thích Phong khiếp sợ, có thể dỗ được ông già nguôi giận, anh cả đỉnh thật sự.
Ánh mắt Thích Diệp tóc trắng cũng kinh ngạc.
"Không sao rồi."
Thích Triều nhớ tới lời hứa hẹn hai năm của mình với cha Thích liền nói. "Tí nữa hai đứa ở lại đi, anh nấu cơm cho mấy đứa."
Đã muốn nhờ vả thì phải tỏ thái độ trước. Tính cách hai thằng nhóc này không tệ, chắc chắn sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của anh cả mà nhỉ.
"Anh biết nấu cơm á!"
"Ghê vậy."
Đã thông minh, biết dỗ người, biết nấu cơm, còn biết làm thủ công, anh cả trâu bò quá rồi đó? Thích Phong và Thích Diệp nhìn anh mình mà như thể thấy thần tiên giáng trần.
"Anh, búp bê cấp S anh tạo ra có năng lực đặc biệt không?" Thích Phong không nhịn được hỏi.
Ở cái vòng này, bọn họ thường xuyên gặp được búp bê. Thích Phong và Thích Diệp tuy không có hứng thú với búp bê nhưng lúc biết anh cả muốn làm thợ chế tác, hai người đã tìm hiểu rất nhiều thông tin.
Cấp S đó, cực kỳ hiếm, thế mà anh cả mới lần đầu làm đã tạo ra được rồi! Lúc biết búp bê cấp S có năng lực đặc biệt, hai người đều cực kỳ hưng phấn.
Đệt! Ngầu đét!
Ai mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì cũng sẽ cực kỳ kích động khi nghe đến năng lực đặc biệt.
"Anh không biết." Thích Triều mỉm cười. Hắn nhìn ra được sự chờ mong của hai người đối với Li Bạch, lo hai người kích động sẽ doạ đám nhóc con sợ, Thích Triều cố tình hạ thấp kỳ vọng của họ. "Hai chú cứ coi đám nhóc nhà anh như mấy đứa trẻ bình thường đi. Hẳn là chúng đều không có năng lực đâu."
Thích Phong và Thích Diệp nghe vậy liền cảm thấy mất mát, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Chuyện này cũng bình thường, búp bê cấp S đã rất tuyệt rồi, không thể mong đợi tất cả cấp S đều có năng lực được.
Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới biệt thự. Mới bước vào phòng khách, trên tầng hai đã vang lên tiếng động, ba anh em ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một bóng trắng dẫm lên tay vịn cầu thang nhảy xuống.
Bóng dáng hệt như một con mèo nhanh nhẹn, nhảy từ độ cao ba mét xuống đất, hệt như một chiếc lá rơi, tĩnh lặng, không chút thương tích.
Thích Triều:....
Thích Phong/Thích Diệp: Đừu.
Thế này mà anh cả bảo là không có năng lực đặc biệt á?