Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 59: Thích Triều:Tiệc tạm biệt anh




Editor: YYone
"Hấp thu được sao?"
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, lông mi rũ xuống, đôi mắt lam nhắm lại, dường như đang cân nhắc điều gì.
"Đúng ạ."
Không biết tại sao A Cốt cũng bám theo Mạc Tư tới gặp cha, cậu ta cười tít mắt đáp. "Sức mạnh tinh thần của Thích Triều thú vị ghê."
Mạc Tư lườm A Cốt, không lên tiếng.
Thẩm Du Hi biết sức mạnh tinh thần của Thích Triều cao hơn các thợ chế tác khác rất nhiều, song đây là lần đầu tiên anh biết sức mạnh tinh thần của hắn còn có thể truyền vào viên mẫu thạch đã được người khác đánh thức. Đầu ngón tay Thẩm Du Hi nhúc nhích, đang suy nghĩ thì nghe thấy A Cốt nói.
"Nếu Thích Triều không thể tham gia kế hoạch thì chúng ta đưa hắn đến sân huấn luyện đi ạ!"
Giọng A Cốt trong trẻo nhưng ẩn ý đằng sau nó lại khiến người ta sợ hãi. "Mấy búp bê ở sân huấn luyện bị hỏng hóc không thể sửa lại được, chúng ta chỉ cần đem hắn tới, để hắn chữa trị cho búp bê cả đời là được rồi!"
Thẩm Du Hi nhìn A Cốt, đây là lần thứ hai cậu ta đề nghị đưa Thích Triều đến sân huấn luyện, dường như A Cốt rất muốn thấy bộ dạng của Thích Triều khi nhìn thấy nơi đó.
Lần trước anh đã từ chối đề nghị của A Cốt vì Thích Triều không có tác dụng gì ở sân huấn luyện, thậm chí còn mang đến rắc rối cho anh. Nhưng lần này anh biết Thích Triều rất có ích với những búp bê ở đó.
Ngón tay Thẩm Du Hi chậm rãi gõ lên mặt bàn, giống như đang cân nhắc đề nghị của A Cốt.
Thích Triều không thể tham gia kế hoạch?
Đây là lần đầu tiên Mạc Tư nghe thấy chuyện này, cậu quay qua nhìn cha, siết chặt con búp bê trong tay. Nếu Thích Triều không thể làm quân cờ trong tay cha thì tác dụng của hắn chỉ còn là sửa chữa búp bê.
Nhưng thật sự muốn đưa Thích Triều đến sân huấn luyện sao?
Mạc Tư liên tưởng tới khung cảnh máu me, tàn nhẫn ở đó, nhớ tới đám con người vừa nhìn thấy bọn cậu đã sợ hãi run lẩy bẩy.
Thích Triều tới đó, có phải sẽ sợ bọn cậu như đám người kia không.
Mạc Tư nắm chặt búp bê.
Cậu không muốn đưa Thích Triều tới sân huấn luyện.
Thấy cha và Mạc Tư đều im lặng, đôi mắt lục của A Cốt cười híp lại.
"Cha quyết định nhanh lên nha, kế hoạch của chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."
Thẩm Du Hi liếc cậu ta, chưa kịp lên tiếng thì Mạc Tư đã mím môi, do dự một lát rồi ngẩng đầu nhìn anh, khàn giọng nói. "Cha đừng đưa Thích Triều tới sân huấn luyện."
"Vì sao?"
Thẩm Du Hi nghiêng đầu.
Ngón tay đang siết chặt của Mạc Tư hơi thả lỏng, lông mi run run, dường như có chút khẩn trương, giọng nói như giấy ráp chà lên mặt bàn. "Nếu đưa hắn tới sân huấn luyện thì hắn sẽ căm ghét chúng ta mất, những việc trước kia từng làm để lấy được thiện cảm của hắn cũng thành công cốc."
"Nhưng giờ có thiện cảm của hắn thì cũng vô ích mà." A Cốt mỉm cười. "Hắn đâu tham gia vào kế hoạch của chúng ta đâu."
"Con nói đúng không cha?"
A Cốt quay đầu nhìn Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi rũ mi, giống như đang cân nhắc đề nghị của hai búp bê. Một lát sau, anh thản nhiên nói. "Tạm thời không cần đưa Thích Triều tới sân huấn luyện."
Lời còn chưa dứt, anh đã quay sang nhìn A Cốt, "Năng lực của Thích Triều rất đặc biệt, nhốt hắn vào sân huấn luyện, khiến hắn thì hận chúng ta thì không đáng."
Thẩm Du Hi suy nghĩ, thay vì giam lại, thà để hắn tự do, biết đâu sau này còn có ích.
Mạc Tư nghe xong thở phào nhẹ nhõm. A Cốt thì tặc lưỡi, không nói có tin hay không mà chuyển đề tài luôn. "Năng lượng trong trái tim Song Kính bị hút cạn, xem ra gần đây Hiệp hội đã chiêu mộ được không ít người thông minh, thế mà đã tiến hành đến bước đó rồi."
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, vài giây sau, anh thản nhiên nói. "Kế hoạch không thể trì hoãn thêm nữa. Thích Triều đã không thể khống chế thì chúng ta cũng không cần đợi thêm."
Mạc Tư và A Cốt đều hiểu ý anh.
Biểu cảm Mạc Tư không đổi, A Cốt thì thở dài một hơi, tỏ ra thất vọng. "A Cốt còn chưa chơi được mấy ngày đã phải đi rồi. Buồn quá đi à."
Thẩm Du Hi và Mạc Tư chẳng thèm để ý cậu ta.
Mạc Tư nhìn cha, do dự một lúc rồi hỏi. "Cha định nói cho Thích Triều chuyện năng lực của hắn ạ?"
"Ừm."
Ngón tay Thẩm Du Hi vuốt bìa sách, đôi mắt lam tối đi. Anh không tiếp tục đề tài này nữa. "Mấy đứa không cần để ý chuyện này. Chậm nhất là ba ngày sau chúng ta sẽ rời đi."
Trưa hôm đó, Thích Triều biết chuyện sức mạnh tinh thần của mình kỳ lạ từ miệng Thẩm Du Hi.
"Sức mạnh tinh thần của em có thể truyền vào mẫu thạch Song Kính sao?" Thích Triều kinh ngạc. "Vậy em có thể chữa trị trái tim cho Song Kính ư?"
"Không biết nữa."
Thẩm Du Hi lắc đầu, nhìn Thích Triều, ôn hoà nói. "Bên trong trái tim Song Kính không có năng lượng dao động, khả năng đánh thức lần nữa tỷ lệ rất nhỏ."
Thích Triều cũng nghĩ vậy, hắn ừm một tiếng, hơi nhếch môi. "Thật ra vẫn có khả năng."
Dựa vào lời Tiến sĩ nói, sức mạnh tinh thần của hắn dung nhập được với trái tim của Song Kính, vậy đã chứng tỏ trái tim của chúng vẫn có phản ứng với thế giới bên ngoài.
Đối với lời Thẩm Du Hi nói, Thích Triều vẫn không cảm thấy chân thật, nhưng mà nếu hắn có năng lực như vậy cũng không tệ. Thích Triều suy nghĩ miên man, có lẽ do hắn không phải người Lam Tinh thật sự nên sức mạnh tinh thần mới kỳ quái như thế.
Thẩm Du Hi thấy Thích Triều lơ đễnh, không biết đang nghĩ gì, anh khẽ mím môi, nhẹ nhàng nói. "Bọn tôi dự định ba ngày nữa sẽ rời đi."
Nghe thấy câu này, Thích Triều lập tức sửng sốt. "Rời đi?"
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, lông mi che khuất cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt. Anh ngẩng đầu mỉm cười. "Ban đầu đã định sau khi giải đấu kết thúc sẽ rời đi, bây giờ là vừa lúc, cũng nên đi rồi."
Tính cách Thẩm Du Hi đa nghi, thận trọng, anh không thể để kế hoạch phụ thuộc duy nhất vào một người được. Thích Triều đã gần như không thể khống chế, Thẩm Du Hi phải chọn quân cờ khác.
Ban đầu Thích Triều còn đang suy nghĩ chuyện sức mạnh tinh thần của mình, song vừa nghe thấy Thẩm Du Hi nói vậy liền ném tất cả ra sau, trong đầu toàn là việc bạn hắn lại sắp rời đi.
"Bao giờ anh quay lại?"
Thích Triều im lặng một lúc, hỏi thẳng.
Trước đây Thẩm Du Hi vì kế hoạch của mình nên mới đến nhà Thích Triều, lần này rời đi cũng vì kế hoạch. Khu Lâm Kinh quá gần Hiệp hội, có nhiều chuyện không thể thực hiện được.
Có lẽ lần sau gặp lại sẽ là khi Hiệp hội bị phá hủy. Thẩm Du Hi nhẹ nhàng mỉm cười. "Không biết nữa, có thể sẽ mất ít lâu."
"Ừm."
Thích Triều nhìn biểu cảm của Thẩm Du Hi là biết ý anh nói có thể là sẽ rất lâu. Hắn mím môi, tâm trạng trùng xuống.
Lần trước khi Thẩm Du Hi rời đi, tuy Thích Triều có buồn bã nhưng cũng không đáng kể vì hắn biết hai tuần nữa anh sẽ quay lại.
Song lần này thì không giống.
Bầu không khí dường như lạnh đi, Thích Triều biết Thẩm Du Hi không thể liên tục ở nhà hắn được, dù sao hai người chỉ là bạn bè, hắn không có lý do để yêu cầu anh ở lại đây mãi.
"Được, vậy lúc đó để em tiễn anh."
Thích Triều tỏ ra thoải mái mỉm cười với Thẩm Du Hi.
Trên mặt Thẩm Du Hi vẫn mang theo nụ cười ấm áp, anh nhẹ nhàng gật đầu, khiến người ta khó mà nhìn ra cảm xúc thật của anh.
Thích Triều nhìn một lúc rồi dời mắt, hắn cào cào tóc, cười nói. "Anh tới đây lúc nào cũng được, em sẽ giữ lại phòng cho mọi người."
Đầu ngón tay Thẩm Du Hi khẽ run, anh đối diện với Thích Triều, mấy giây sau mới dịu dàng cong môi. "Được."
Người đàn ông này đúng là có hơi khó đoán.
Rõ ràng là người vừa mềm lòng lại tốt bụng, sao có thể thốt ra câu cho nổ viện nghiên cứu vậy chứ?
Nếu lúc trước anh không nhận ra sự điên cuồng ẩn trong mắt hắn thì có lẽ bây giờ Thẩm Du Hi vẫn chưa từ bỏ quân cờ này.
Kể từ khi biết Tiến sĩ, Mạc Tư và A Cốt phải rời đi, Thích Triều cảm thấy thời gian trôi đặc biệt nhanh, chớp mắt đã đến lễ trao giải.
Ngày mai, ba người Tiến sĩ đã rời khỏi đây rồi.
Nghĩ vậy, Thích Triều chẳng còn hứng thú với lễ trao giải nữa, thế nhưng hắn vẫn phải tham gia.
Bởi vì quán quân sẽ nhận được hai quặng mỏ.
Tiền tiết kiệm của Thích Triều còn không ít, song vẫn thua xa hai mỏ khoáng thạch kia. Có nó rồi, ít nhất hắn không cần phải lo lắng về thức ăn cho đám nhỏ trong nhà nữa.
Sáng sớm, Thích Triều lái phi thuyền đưa cả nhà tới hội trường.
Sau nhiều ngày liên tục ngâm trong dung dịch chữa tim, hắn đã khỏe hơn nhiều. Chỗ miệng vết thương chỉ để lại một vết sẹo nhàn nhạt, có lẽ sau hai ngày nữa sẽ chẳng còn dấu vết gì, việc lái phi thuyền không thành vấn đề.
Trên đường đi, trong phi thuyền luôn nhốn nháo ầm ĩ, chủ yếu là do A Cốt và Li Bạch nghịch ngợm, còn Mạc Tư và Lan Lạc cực kỳ yên tĩnh ngồi làm chuyện của mình.
Đến nơi, Thích Triều dùng cánh tay phải quắp Li Bạch còn đang muốn nô đùa với A Cốt, nói với Tiến sĩ. "Em vào sảnh chờ trước, lát nữa gặp lại anh."
Thẩm Du Hi ừ một tiếng, đưa nhóm Mạc Tư lên khu vực khán giả, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng A Cốt ngâm nga.
"Lan Lạc và Mạc Tư đều không thú vị bằng Li Bạch."
A Cốt cười tủm tỉm.
Lan Lạc nhìn chằm chằm vào A Cốt, cảnh cáo. "Li Bạch là bạn tốt của em, không phải của anh."
"Vậy sao?" A Cốt kéo dài giọng, nghe cực kỳ ngứa đòn.
Thẩm Du Hi liếc bọn nhỏ rồi dời mắt đi ngay, tiếp tục nhìn lên màn hình lớn đang chiếu hình Thích Triều và Kiều Thịnh, đôi mắt xanh lam hơi trầm xuống.
Tốt nhất Kiều Thịnh nên biết điều, đừng nói những điều không nên nói với Thích Triều, nếu không...
Quang não của Thẩm Du Hi đột nhiên rung lên, anh rũ mi, là tin nhắn từ người của anh.
"Bên kia đang thúc giục ạ?"
Không biết từ lúc nào A Cốt đã đi tới đến bên cạnh, cười híp mắt. "Thế nên con mới chẳng hiểu tại sao cha lại không đi từ hôm qua luôn mà nhất định phải đợi tới hôm nay."
Thẩm Du Hi nhàn nhạt nhìn cậu ta, A Cốt lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lùi về sau, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ thích thú.
Mái tóc vàng của Thẩm Du Hi rủ xuống vai phải, đôi mắt đào hoa đa tình ẩn giấu những cảm xúc phức tạp, khó đoán.
Thật ra ngay cả anh cũng không rõ tại sao mình phải đợi đến khi lễ trao giải kết thúc mới rời đi.
Kiều Thịnh rất dễ sẽ lắm mồm.
Thẩm Du Hi nghĩ, Thích Triều rất có ích, anh cần đợi đến khi lễ trao giải kết thúc, xác định Kiều Thịnh không bôi đen mình trước mặt Thích Triều mới yên tâm được.
Ở sảnh chờ, Thích Triều dắt Li Bạch đi tìm một chỗ ngồi.
Nhân viên công tác đứng bên cạnh giới thiệu về khách mời sẽ đến trao giải.
"Bởi vì ngài là quán quân." Nhân viên nghiêm túc nói. "Người trao giải cho ngài chính là thân của đế quốc nên nhất định phải nắm rõ những lễ nghi cơ bản."
Thích Triều biết Hiệp hội có đế quốc chống lưng nên cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Nhân viên nói xong liền rời đi, Li Bạch dường như bị giọng nói của nhân viên thôi miên, ngồi một bên ngủ gật mất. Thích Triều để cậu nghỉ ngơi một lát, mình thì lơ đễnh quan sát xung quanh.
Vu cổ sư và mẹ anh ta đều ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, có vẻ rất xem trọng dịp này. So với họ, Thích Triều và Li Bạch đều mặc quần áo thường ngày giản dị, hình như có hơi qua loa.
Nhưng Thích Triều rất nhanh đã bỏ luôn suy nghĩ này vì hắn thấy á quân Kiều Thịnh cũng chẳng ăn mặc cầu kỳ, vẫn chỉ khoác áo blouse trắng.
Kiều Thịnh vẫn ngồi xe lăn, nằm tê liệt trên đó như người bệnh nặng. Khi Thích Triều nhìn ông, Kiều Thịnh đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt ở bên cạnh.
Người đàn ông dường như rất thân thiết với Kiều Thịnh, thỉnh thoảng còn giơ tay xoa đầu nữ người thú. Nhìn bóng lưng Thích Triều liền đoán người này hẳn từng huấn luyện trong quân đội.
Có lẽ ánh mắt Thích Triều dừng lại hơi lâu, Kiều Thịnh cách đó không xa rất nhanh đã nhận ra.
Vẻ mặt Thích Tiều không thay đổi, hắn mỉm cười với Kiều Thịnh. Ban đầu hắn tưởng Kiều Thịnh sẽ chỉ lịch sự cười lại, ai ngờ ông ta vỗ vỗ cánh tay người đàn ông bên cạnh, để người đàn ông khôi ngô đó đẩy ông tới chỗ Thích Triều.
"Chào cậu."
Kiều Thịnh yếu ớt lên tiếng.
Thích Triều cũng chào lại, hai người nói chuyện câu được câu chăng. Bởi vì không có nhiều chỉ đề chung nên được một lúc cả hai đã im lặng.
Thích Triều không bận tâm đến bầu không khí ngượng ngùng này. Hắn luôn quan sát Kiều Thịnh bên cạnh, hắn nhớ hệ thống rất để tâm đến ông ta, song nói chuyện lâu như vậy hắn chỉ nhìn ra người này rất lười, không thấy có gì lạ.
Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu, người đàn ông đứng cạnh Kiều Thịnh giữ im lặng nãy giờ bỗng giơ tay xoa bóp thái dương cho ông ta, giọng điệu bất đắc dĩ. "Cậu làm ơn lên tinh thần đi, tí nữa còn phải lên nhận giải đấy."
Kiều Thịnh vẫn giữ bộ dáng cá ướp muối.
Qua cuộc trò chuyện, Thích Triều biết người đàn ông tên là Lục Sâm, là bạn tốt lâu năm của Kiều Thịnh. Thích Triều mỉm cười nhìn hai người, gọi Li Bạch dậy, nói với bọn họ một tiếng rồi rời đi theo nhaan viên công tác.
Trước khi đi, Thích Triều cúi đầu nhìn thoáng qua quang não, vừa rồi anh đã kết bạn wechat với hai người kia. Hệ thống đã để ý Kiều Thịnh như vậy thì trước hết hắn cứ giữ liên lạc với người này đã rồi suy xét đến ý của hệ thống sau.
Nếu hệ thống có mặt ở đây chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, ban đầu nó chỉ muốn ký chủ tạo quan hệ với Kiều Thịnh, ai ngờ ký chủ lại tài ba đến mức kết bạn cả với nhân vật chính thực thụ!
Tuy nhiên hệ thống vì suýt lật xe nên đã lủi mất, hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Khi lễ trao giải bắt đầu, Thích Triều mới thấy cha Thích trong số các khách mời.
Trước đây cha Thích từng nói rằng ông sẽ đến lễ trao giải, nhưng không ngờ ông lại là khách quý.
Hắn mỉm cười với cha, thấy gương mặt cha trở nên nghiêm túc, ý cười trong mắt Thích Triều lại càng rõ rệt.
Thân vương trao giải cho Thích Triều là một người đàn ông to béo, ông ta là người em trai được hoàng đế yêu quý nhất, đủ để thấy địa vị của Hiệp hội trong lòng hoàng đế.
Thích Triều dựa theo lễ nghi nhận giải. phát biểu vài câu cảm nghĩ trước camera rồi quay người bước xuống sân khấu.
Đối với việc nhận giải, Thích Triều rất quen thuộc, dù sao kiếp trước cũng tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
Ban đầu, Thích Triều định nói vài lời với cha ở hậu trường, nhưng xa xa thấy cha đang trò chuyện vui vẻ với thân vương thì không tiếp tục chờ nữa.
Bây giờ thời gian của hắn rất quý giá
Thích Triều nghĩ.
Lúc về nhà thì trời đã tối, mấy búp bê ở dưới tầng đùa nghịch một lát rồi về phòng đi ngủ.
Thích Triều mang theo một chai rượu gõ cửa phòng bên cạnh, mấy giây sau, Thẩm Du Hi mở cửa, vẻ mặt thắc mắc.
"Uống chút rượu nhé?"
Nghe thấy lời này, Thẩm Du Hi hơi ngạc nhiên. Thích Triều lơ đãng mỉm cười. "Coi như tiệc tạm biệt anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.