Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 70: Xích Yêu:Món quà đầu tiên




Editor: YYone
Lan Lạc bắt đầu hối hận vì ban nãy mình không ngủ luôn, cứ một hai phải làm mấy chuyện thừa thãi. Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn A Cốt đang cười tủm tỉm rồi liếc qua Xích Yêu, dừng lại một lúc mới nở nụ cười rạng rỡ như thể rất vui mừng khi gặp hai người.
Nhưng mà từ cách Lan Lạc vò quần mình đã thấy bây giờ cậu nhóc đang rất nôn nóng.
"Cha giao nhiệm vụ gì sao?"
Đôi mắt lam cong cong. "Nếu có yêu cầu gì thì Lan Lạc sẽ giúp, để mọi người sớm được về với cha."
A Cốt nhìn ra được đối phương đang đuổi khéo, tuy không biết tại sao Lan Lạc làm vậy song A Cốt sẽ không để cậu nhóc được như ý.
"Không cần đâu, bọn anh không vội. Anh trai còn muốn tâm sự với em mà, A Cốt rất nhớ Lan Lạc đó." A Cốt cười tủm tỉm.
Nụ cười trên mặt Lan Lạc cứng đờ, ngay sau đó, Xích Yêu nhảy từ tầng ba xuống ban công. Nhìn Xích Yêu đứng trước mặt mình, sống lưng Lan Lạc căng cứng.
"Anh Lan Lạc."
Xích Yêu vung đại đao lên không trung, thanh vũ khí dài hai mét lập tức biến mất. Cô nhóc gật đầu với Lan Lạc, khó chịu liếc A Cốt. "Anh nhanh chân lên đi, không có nhiều thời gian đâu."
A Cốt bĩu môi, không phản bác. So với Lan Lạc thì xem sắc mặt cha thay đổi vẫn thú vị hơn.
"Nhanh làm gì cơ?"
Lời nói của hai người hấp dẫn sự chú ý của Lan Lạc, ánh mắt cậu nhóc có chút mờ mịt. Đây là biệt thự của Thích Triều, chẳng lẽ nhiệm vụ của cha có liên quan tới Thích Triều sao?
Xích Yêu không trả lời, A Cốt nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lan Lạc, đôi mắt xanh biếc cong lên, nở nụ cười ác ý. A Cốt ngồi xổm trước mặt cậu nhóc, nói. "Em biết gì chưa? Cha nhìn trúng Thích Triều đó."
Nhìn trúng Thích Triều?
Lan Lạc càng ngơ ngác.
"Cái này em cũng không hiểu à?" A Cốt khoa trương thở dài, trong mắt đầy ý trêu chọc, còn định úp úp mở mở với Lan Lạc thì bị Xích Yêu ngắt lời.
"Cha muốn Thích Triều làm bạn đời của người, giờ bọn em muốn đưa hắn đi."
Ai nghe cũng tưởng là Thẩm Du Hi ra lệnh cho bọn họ làm chuyện này, Lan Lạc cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt lam của cậu nhóc mở to, ánh lên sự khiếp sợ. "Cha muốn hắn làm bạn đời?"
Khác với Xích Yêu coi bạn đời là thứ dùng để thế mạng với làm mấy chuyện vận động, Lan Lạc thường xuyên xem hoạt hình nên hiểu rõ đó là người sẽ đồng hành cùng mình suốt cả cuộc đời.
Trên phim hoạt hình, cha mẹ của gấu cầu vồng là bạn đời của nhau, phần lớn những đứa trẻ loài người đều có một cặp cha mẹ.
Trẻ con loài người...
Trẻ con loài người có thứ gì thì cậu nhóc cũng phải có.
Sự chú ý của Lan Lạc bị dời đi, cậu nhóc mím môi, cảm xúc kinh ngạc ban đầu biến thành ý nghĩ không muốn thua kém trẻ con loài người. Lan Lạc ngẩng đầu nói với Xích Yêu và A Cốt. "Bao giờ bọn họ tổ chức nghi lễ?"
Đó là sự kiện mà con người nào kết đôi đều sẽ trải qua.
Nghi lễ? Là làm vận động sao?
Xích Yêu ngừng lại một chút. "Dẫn hắn về rồi sẽ cử hành nghi lễ."
A Cốt còn mong đang chờ Lan Lạc không chấp nhận chuyện này. Nhìn Lan Lạc dễ dàng tiếp nhận, cậu ta cảm thấy mất hứng, nhảy lên treo ngược trên cây, đung đưa giữa không trung.
Lan Lạc không thèm để ý A Cốt, cậu nhóc hài lòng tính lộ trình từ đây đến khu Cam Phần, song nhớ tới công viên giải trí mà mình cực kỳ mong chờ, Lan Lạc lại hơi do dự.
"Có thể để ngày kia mới đưa Thích Triều về không?" Lan Lạc không muốn bỏ lỡ chuyến đi chơi. Nhìn Xích Yêu có vẻ không định đồng ý, Lan Lạc hơi lo lắng nhưng vẫn nắm chặt quần mình, ánh mắt nghiêm túc. "Ngày mai Thích Triều đã hứa sẽ đưa bọn anh đi công viên giải trí rồi, anh muốn đi."
Công viên giải trí?
Xích Yêu nghiêng đầu, hơi ngơ ngác, công viên giải trí là cái gì?
Xích Yêu sinh ra chưa lâu đã được đưa tới sân huấn luyện chấp hành nhiệm vụ, thú vui duy nhất là chơi đuổi bắt với đám người ở sân huấn luyện.
A Cốt biết công viên giải trí là gì, song cậu ta cũng chưa từng đi. Nghe vậy, A Cốt không chơi đung đưa trên cây nữa mà hào hứng nhảy xuống ban công.
"Anh cũng muốn đi công viên."
A Cốt như một con mèo lớn bị quả bóng hấp dẫn, đôi mắt sáng rực lên.
Lan Lạc có hơi ghét bỏ anh mình nhưng A Cốt nói vậy nghĩa là đồng ý tạm hoãn mệnh lệnh của cha, cậu nhóc nở nụ cười giả dối. "Có thể, Thích Triều đồng ý là được."
Xích Yêu liếc A Cốt, cô nhóc không có hứng thú với thứ gọi là công viên giải trí này. Kế hoạch trì hoãn một ngày sẽ bị cha phát hiện mất. Nếu A Cốt không định bắt Thích Triều thì để mình cô nhóc làm là được.
Nghĩ vậy, cánh tay phải của Xích Yêu duỗi ra, thanh đại đao dài hai mét dần thành hình. Cô nhóc hất cằm, đôi mắt đỏ bừng như ngọn lửa cháy. "Em mặc kệ, bây giờ em phải đưa Thích Triều đi."
Dứt lời, Xích Yêu chuẩn bị rời khỏi ban công, còn chưa đứng dậy đã bị A Cốt ngăn lại.
"Không được."
A Cốt cười tủm tỉm. "Anh và Lan Lạc đều muốn đi chơi công viên. Nếu em mang Thích Triều đi thì bọn anh sẽ nhức đầu lắm."
A Cốt là một búp bê cực kỳ dễ thay đổi.
Mới giây trước có thể cảm thấy hợp tác với Xích Yêu bắt cóc Thích Triều rất thú vị, giây sau đã vì muốn đi chơi công viên mà phản bội cô nhóc.
Xích Yêu lạnh lùng nhìn cậu ta, cô nhóc nghiêng đầu, mái tóc đỏ rực đến chói mắt. "Anh đang uy hiếp em đấy à?"
Thanh đao dài hai mét của Xích Yêu chưa từng sợ hãi trước bất kỳ ai. Cô nhóc nhếch môi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, trong mắt tràn ngập ý cười điên cuồng. "Anh có thể thử xem ngăn được em không."
Trên mặt A Cốt vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, chẳng sợ hãi tí nào. "Được thôi, thử thì thử."
So với A Cốt, nụ cười rạng rỡ của Lan Lạc lập tức cứng đờ khi thấy Xích Yêu định đánh với họ.
Nếu hai người đánh nhau thật.
Thích Triều chắc chắn sẽ phát hiện có gì đó sai sai, sau đó thay đổi thái độ với Lan Lạc mất.
Vừa nghĩ tới Thích Triều dùng ánh mắt hoài nghi và sợ hãi nhìn mình, Lan Lạc không khỏi nóng nảy. Xung quanh người Lan Lạc xuất hiện một màn sương đen, nháy mắt đã quấn quanh A Cốt và Xích Yêu.
"Em nhầm rồi kìa."
A Cốt nhìn sương đen quấn quanh người mình, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng cong lên. "Em chỉ tấn công Xích Yêu thôi chứ."
"Anh Lan Lạc giúp anh ấy sao?"
Xích Yêu không vui.
"Không, nhưng anh không cho phép hai người đánh nhau ở đây đâu." Lan Lạc mím môi. "Kể cả có là mệnh lệnh của cha thì anh cũng phải đi công viên."
Đây là lần đầu tiên Lan Lạc làm trái lời cha, cậu nhóc có hơi chột dạ, tự tìm cho mình cái cớ. "Công viên giải trí rất vui." Cậu nhóc bổ sung thêm. "Bờm sừng hươu của anh cũng là do Thích Triều mua ở đó."
Trong mắt Lan Lạc, cái bờm sừng hươu này rất quý giá.
Càng không thể bỏ lỡ nơi mua được chiếc bờm này.
"Bờm sừng hươu?"
Xích Yêu cất đại đao đi, ngồi xổm trước mặt Lan Lạc, chọc chọc sừng hươu trên đầu cậu nhóc. "Đây là thứ con người mua ở công viên sao?"
"Đúng thế."
Lan Lạc thấy Xích Yêu đến gần liền lùi lại một bước để giữ khoảng cách
Xích Yêu muốn được con người tặng quà.
Sở dĩ cô nhóc định mang Thích Triều về là để khiến cha vui vẻ, nhưng nguyên nhân còn lại là do Xích Yêu rất hứng thú với quà của con người.
Làm cha vui thì lúc nào cũng được.
Nhưng cơ hội để được nhận quà từ con người thì không nhiều.
Dưới ánh mắt kỳ quái anh trai, mái tóc đỏ của Xích Yêu phủ kín hai bên má, cô nhóc nói. "Ngày mai em cũng muốn đi."
Đêm đó, Xích Yêu ngủ trên cây. A Cốt cực kỳ không có trách nghiệm làm anh lớn, lén lút chạy vào phòng trước đây Thích Triều chuẩn bị cho cậu ta mà nghỉ ngơi.
Lan Lạc nhìn Xích Yêu ngủ ngay trên cành cây cạnh cửa sổ phòng mình, im lặng mất một lúc. Cậu nhóc không hiểu tại sao Xích Yêu nhất định phải chọn chỗ này.
Ánh trăng xuyên qua tán cây chiếu lên mặt Xích Yêu, Lan Lạc có thể thấy đối phương đã ngủ say.
Lan Lạc mím môi nằm lên giường, nhưng sự tồn tại đáng sợ ngoài kia làm Lan Lạc không thể chợp mắt nổi. Cậu nhóc lăn qua lộn lại, nghĩ về chuyện hôm nay.
Cha muốn kết đôi với Thích Triều.
Trong suy nghĩ của Lan Lạc, căn bản không có trường hợp Thích Triều không nguyện ý, không một ai trên thế giới này không thích cha cả.
Nếu hai người kết hôn, cha và Thích Triều sẽ trở thành người nhà. Lan Lạc nghĩ vậy, trên mặt nở nụ cười thật lòng mà cậu cũng không nhận ra.
Thích Triều là người cực kỳ tốt.
Nếu hắn kết hôn với cha, mình chắc chắn sẽ rất vui, nhưng sao lại vui thì Lan Lạc không biết rõ.
Sáng sớm hôm sau, Thích Triều thức giấc, hắn vừa đi xuống lầu đã thấy một bóng người ngồi vắt chân ở phòng khách.
A Cốt vẫy tay chào Thích Triều, tự nhiên như ở nhà mình. "Chào chú~ A Cốt đến chơi với chú đây."
A Cốt kéo dài âm cuối như đang làm nũng, đồng thời khiến người ta cảm thấy A Cốt thật tùy tiện. Nếu Xích Yêu nghe được, chắc chắn sẽ tỏ ra ghét bỏ.
Nhưng phản xạ đầu tiên của Thích Triều là mỉm cười với A Cốt. "Chào con, A Cốt." Vẻ mặt hắn có chút khó hiểu. "Sao con tới đây được thế?"
Thật ra người bình thường lúc này nên báo cảnh sát, hành động này của A Cốt chính là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Thích Triều coi A Cốt là đứa trẻ, hắn không nghĩ tới chuyện đó, chỉ đơn giản là hơi tò mò thôi.
A Cốt cười híp mắt. "Lan Lạc cho con vào ạ."
Thích Triều chẳng hoài nghi chút nào, hắn cười nói. "Con đến tìm chú thế này anh Thẩm có biết không?"
"Không ạ."
A Cốt thành thật khai báo, còn nháy mắt với Thích Triều. "Bọn con lén chạy tới đây, chú đừng nói với cha nha."
Bọn... con?
Thích Triều chú ý tới cụm từ này không phải để chỉ một mình, hắn thắc mắc. "Còn ai nữa sao?"
"Xích Yêu ạ?"
"Giờ nhóc ấy ở đâu rồi?"
Thích Triều có chút nghi hoặc.
Đôi mắt A Cốt tràn đầy ý xấu, cậu ta tỏ ra xấu hổ. "Em ấy có sở thích kỳ lạ là leo cây, vừa tới đây đã thấy cây trong sân tươi tốt quá nên đã leo lên rồi không chịu xuống, cứ như khỉ ấy ạ."
Thích Triều nhìn ánh mắt A Cốt đã biết lời nhóc này nói không tin được. Có lẽ chuyện cô nhóc ở trên cây là thật nhưng mấy thứ còn lại hẳn là bịa ra.
Hắn mỉm cười đi ra ngoài, quả nhiên phát hiện một búp bê tóc đỏ đang ngồi trên cành cây cao.
Thích Triều không biết liệu có phải búp bê dùng năng lực để leo lên không. Cao như vậy mà không sử dụng năng lực thì trèo xuống rất khó.
"Xích Yêu, con có cần thang không?"
Thích Triều ngẩng đầu cao giọng nói chuyện với búp bê.
Tính tình lúc mới tỉnh ngủ của Xích Yêu rất tệ, cô nhóc cau mày nhìn bạn đời tương lai của cha.
Cái thang?
Là món quà đầu tiên của cô nhóc sao?
"Cần ạ."
Xích Yêu đứng dậy, vịn thân cây, cúi xuống đối diện với đôi mắt nâu sẫm của con người này, nghiêm túc nói. "Chú rất tốt."
Mới gặp mặt đã tặng quà cho Xích Yêu rồi.
Xích Yêu hài lòng, chờ tới khi cha và Thích Triều trở thành bạn đời, cô nhóc sẽ có càng nhiều quà hơn nữa.
Bên kia, Thẩm Du Hi biết chuyện A Cốt mất tích từ Mạc Tư.
A Cốt luôn làm việc theo sở thích, đột nhiên biến mất cũng không có gì lạ, nhưng biến mất vào thời điểm này thì đáng phải chú ý, nhất là khi lý do A Cốt bị phạt lại là vì chuyện kia.
Ngón tay lật sách của Thẩm Du Hi khựng lại, anh nhìn sang Mạc Tư, giọng điệu lạnh lùng. "Xích Yêu đâu?"
"Đám búp bê ở sân huấn luyện nói Xích Yêu không ở cùng chúng ạ." Mạc Tư mím môi, chuyện này hơi kỳ quái. Bình thường Xích Yêu đến sân huấn luyện đều đi tìm đám kia đầu tiên.
Nụ cười dịu dàng trên môi Thẩm Du Hi từ từ biến mất, như thể đoán được gì đó. Ánh mắt anh u ám, mãi một lúc sau mới cầm quang não lên, nhấn vào một cái tên quen thuộc.
Mong lần này suy đoán của anh không đúng.
Nếu không anh sẽ thật sự tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.